Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1506 - Chương 1506: Cuộc Chiến Cuối Cùng

Chương 1506: Cuộc Chiến Cuối Cùng Chương 1506: Cuộc Chiến Cuối Cùng

Quay lại trần thế,Tạ Lan tôi đã quanh quay quẩn lại hơn hai mươi năm, thanh xuân tuổi trẻ hệt như mây trôi, cứ thế lãng phí cả cuộc đời.

Mãi cho đến khi tôi thức tỉnh khỏi vận mệnh, dấn thân vào Đạo môn, sau khi trở thành Ma Đạo Tổ Sư, tôi mới bắt đầu hành trình theo đuổi ước mơ của mình.

Có những nỗi đau thấu tận tâm can, nguy hiểm cận kề sinh tử, tôi đã từng đau đớn, hoang mang, oán hận rồi trốn chạy.

Tuy nhiên, hôm nay khi đứng trước hàng ngàn đệ tử Ma đạo, tôi không khỏi muốn tự hỏi bản thân, liệu mình có thực sự hối hận hay không?

Thiên đạo không hiểu nhân tình thế thái, trong mắt hắn chỉ có sự trống rỗng.

Vì sao khói lửa chiến tranh triền miên không dứt, vì sao lá mùa thu rơi, ai kiềm chế nỗi oán hận trong lòng?

Nếu không vì những đôi mắt rực lửa niềm mong mỏi trước mặt, tôi cần một thân bản lĩnh Đạo môn này làm gì? Tôi cần thanh kiếm này để làm gì?

Gặp được Tuyết Dương, lại là một cuộc hội ngộ người xưa nghĩa cũ.

Tuyết Dương mang đến tin tức liên quan tới nhân gian, nhắc đến chuyện của Tạ Uẩn.

Nhân gian bây giờ, Nữ Đế bảo vệ chúng sinh trong lục đạo, Tổ Long Nguyên Phượng Kỳ Lân ổn định tình hình tam giới. Thiên đạo đã bị trừng phạt, trừ khi Hư Không Đại Quân đích thân đến đây, nhân gian sẽ không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.

Vì vậy, làm thế nào để ngăn chặn mối đe dọa từ Hư Không Đại Quân, đã trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất mà con dân trong vũ trụ đối mặt.

Sau buổi nghị sự giữ m Ti, Tiên đạo, Nhân đạo, Nam Hoa nhân lúc Côn Bằng Bạch Vũ tổ chức lễ đội mũ để thảo luận về cách giải quyết vấn đề vực Hy Sinh.

Mặc dù đám đông vô cùng náo nhiệt, nhưng khi trông thấy thiên binh vạn mã của thập nhị thành do Thiên đạo sắp xếp, cũng y hệt cái động không đáy như vực Hy Sinh, hố xoáy thần bí biến hóa khôn lường, đám người bọn họ nhất thời luống cuống không biết nên làm gì.

Cái khó nhất là, thời gian không chịu đứng về phía chúng tôi.

Nếu chúng tôi cứ đứng yên đợi một chỗ, đợi ngày nào đó hố xoáy kia kích hoạt, cuối cùng cũng triệu hội Hư Không Đại Quân ra bên ngoài

"Tử Thần đại nhân ngài nghĩ thế nào?" Nam Hoa chân nhân nhìn sang Thùy Họa hỏi.

"Đánh thôi." Thùy Họa chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu.

"Phá Quân Chiến Thần thấy thế nào ạ?"

"Đập rồi xây lại” Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn nói.

"Chủ mẫu Ma đạo thấy chuyện này thế nào đây?" Nam Hoa quay đầu nhìn Nguyên Duệ.

"Giết chóc ngăn giết chóc, chiến đấu ngăn chiến tranh." Nguyên Duệ nghiêm giọng nói.

Thật ra, tại đây không chỉ có một Chiến Thần, Thùy Họa, Phá Quân, Nguyên Duệ đều có thể được mệnh danh là Chiến Thần. Tuy nhiên, ba người bọn họ đều có quan niệm và cách hiểu khác nhau về chiến tranh.

Quan điểm về chiến tranh của Thùy Họa, thay vì nói đối đầu với người sống thì nên nói tất cả đều có liên quan đến linh hồn.

Ngọn lửa linh hồn có thể dễ dàng tiêu diệt hàng trăm ngàn sinh tử, và vong linh của những anh hùng chết trong trận chiến đều bị cô ấy chinh phục, trước đây cô ấy phải dựa hồn năng vô tận trên chiến trường để khôi phục thân thể Tử Thần.

Cái mà Thùy Họa muốn là giết chóc, là diệt cỏ tận gốc, là linh hồn của những anh hùng đã chết trong trận chiến.

Dùng cách này để rạng danh Tử Thần của cô ấy.

Đạo lý chiến tranh của Phá Quân nằm ở sự tàn sát, sức mạnh quân sự, sinh ra vì chiến tranh, vì chiến tranh thống lĩnh tứ phương.

Số phận của Phá Quân đã định sẵn sẽ ràng buộc cô ấy chôn thây trên chiến trường. Thân thể vàng ngọc giúp cô ấy lăn lộn trên chiến trường, từng bước hoàn thiện lý tưởng chiến tranh của bản thân, thậm chí còn lên đến cảnh giới mãi mãi không giới hạn. Phá Quân là vị Chiến Thần đỉnh thiên lập địa, trong mắt cô ấy có kẻ địch không đội trời chung, cũng có những người lính được bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình.

Khỉ viết vô y?

Dữ tử đồng bừu (bào)!

Vương vu hưng sư,

Tu ngã qua mâu.

Dữ tử đồng cừu.

(*) Dịch nghĩa

Há rằng anh không có áo quần?

Thì cùng anh mặc chung áo bông gòn vậy!

Vua sắp lấy mạng lịnh của thiên tử mà dấy binh.

Chúng ta cùng sửa soạn cây giáo và cây mâu,

Để tôi cùng anh đi đánh kẻ thù chung.

Vì vậy, từ khi Đạo Tổ sáng lập ra Ma đạo, đã nhất quyết mời Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn trấn giữ Ma đạo giúp ông ấy.

Trong tam tinh Sát Phá Lang, duy nhất mỗi mình Phá Quân là không thể thiếu.

Quan niệm chiến tranh của Mộ Dung Nguyên Duệ được kế thừa từ Cửu Thiên Huyền Nữ, cũng chính là Thái Cổ Chiến Thần đời trước.

Nguyên Duệ là một bậc thầy chiến lược, đầu não tinh nhuệ, thành thạo trong việc tổ chức đội hình quân đội và hoạch định chiến lược tác chiến.

Cô ấy là một vị Chiến Thần toàn năng, vừa có khả năng kiểm soát giết chóc, vừa tạo ra phòng tuyến phòng thủ vững chắc.

Vừa tiến công, vừa phòng thủ, như người ta thường nói, người giỏi tác chiến thì không có thành tích lớn lao nổi bật gì đáng nhắc tới cả.

Vì vậy, xét về uy danh tổng chỉ huy quân đội trong trận chiến, cô ấy luôn xếp sau Thùy Họa và Phá Quân, nhưng những vị có kiến thức cũng như hiểu rõ binh pháp đều biết, trong ba vị Chiến Thần, chỉ Mộ Dung Nguyên Duệ mới xứng đáng với danh xưng này.

Tuy sự nghiệp lĩnh binh trên chiến trường của Nguyên Duệ còn khá ngắn ngủi nhưng trong mỗi trận chiến, cô ấy đều nỗ lực hết mình để đảm bảo giữ vững sĩ khí, bách chiến bách thắng.

Nghe được ba vị Chiến Thần đều ra sức đồng ý quyết định chủ động tấn công, Nam Hoa trầm ngâm một lát, quay sang hỏi tôi: “Ma Đạo Tổ Sư, trong chiến đấu nhất định phải chú ý thiên thời, địa lợi, nhân hòa, hiện giờ ba lợi thế này đều không đứng về phía phe ta, quyết định phát động tiến công vào lúc này liệu có đúng hay không?"

"Nam Hoa chân nhân, từ khi Ma đạo hưng thịnh trở lại, chưa bao giờ may mắn có được thiên thời địa lợi nhân hòa. Tuy nhiên, Ma đạo vẫn trỗi dậy, không ai có thể ngăn cản được bước chân của chúng ta. Từ kinh nghiệm xương máu trong quá khứ cũng cho ta biết một điều, trốn tránh không nhất định sẽ trốn được thành công, đối mặt trực diện cũng không chắc chắn sẽ gánh chịu hậu quả thảm khốc.”

"Nếu nói như vậy, lần này phía Ma đạo cũng sẽ đóng vai trò chủ lực rồi?"

“Nếu chiến tranh nổ ra, Ma Đạo sẽ đi tiên phong dẫn đầu tác chiến.” Tôi quả quyết nói.

Tôi vừa nói xong, hàng ngàn ma đệ tử Ma đạo đứng trước đã đồng thanh đáp: “Thiên đường có lối, Ma đạo quyết không đi.”

Sắc mặt Nam Hoa nhất thời lộ vẻ phức tạp, sau đó cô ấy nhìn sang Nhân Đạo Tổ Sư Tạ Lưu Vân.

"Nam Hoa chân nhân, Nhân đạo cũng quyết định tiến công." Tạ Lưu Vân mỉm cười nói.

“Ồ, không biết Nhân Đạo Tổ Sư đã có tính toán gì chưa?”

"Huyền cơ này không nằm trong trời đất. Đạo pháp của ta chưa thành tài, nào có khả năng ngộ ra được điều gì. Ta chỉ cảm thấy Nhân đạo đã cắn răng nhẫn nhịn quá lâu. Ngay từ khi sáng lập ra Nhân đạo, chúng tôi luôn tuân thủ theo giáo lý vô vi mà trị, thuận theo tự nhiên. Nhưng sự thật đã chứng minh giáo lý của Nhân đạo còn lâu mới so được với hiếu thắng của Ma đạo, trong cuộc chiến tam đạo, Ma đạo đã giành được chiến thắng vẻ vang, về vậy lần này tôi muốn thử phương pháp phá tường xây lại.” Tạ Lưu Vân điềm đạm nói.

"Lời này của ngài quả thật có lý, còn Tiên Đạo Tổ Sư có dự định gì đây?"

“Tiên Đạo quyết định sẽ tham chiến, nhưng Tiên Đạo giành phần tiên phong.” Đắc Kiều công chúa dõng dạc nói.

"Ma đạo có ba vị Chiến Thần. Hơn nữa, Ma Tổ Sư Đạo đã hứa sẽ đứng ở vị trí tiên phong, Tiên Đạo Tổ Sư không cần phải tranh giành nữa."

"Tiên Ma vốn dĩ là một nhà."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt tại đó đều sửng sốt.

"Đắc Kiều, cô không cần làm vậy đâu." Nguyên Duệ cảm khái nói.

"Ta mặc kệ tam giới sẽ dị nghị ta ra sao, trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một vị Tiên Đạo Tổ Sư!"

Sau khi Đắc Kiều cao giọng tuyên bố, hàng vạn quân Tiên đạo đều hướng về Mộ Dung.

"Nguyên hết lòng phục vụ Côn Lôn Tuyết, quyết không làm giáng tiên."

Bình Luận (0)
Comment