Vì vậy, sau khi Tạ Lưu Vân kết thúc bài phát biểu dài đó, tất cả mọi người có mặt đều quay sang nhìn tôi, kể cả Nam Hoa chân nhân.
Người xưa luôn chú trọng địa vị lúc tham gia chiến đấu, nếu như không có đầu não, thì chiến thắng cũng không huy hoàng. Ngày nay, chúng sinh đều đang chiến đấu vì vận mệnh của mình, tất nhiên cũng cần có người đứng ra thống nhất toàn quân.
Trong trường hợp này, nghe lệnh của ai, đã thành vấn đề lớn rồi.
Mọi người đều dùng những ánh mắt khác nhau để nhìn tôi, có người mong chờ, có người hưng phấn, có người lo lắng, có người nhẹ nhõm, có người mừng rỡ... có người nơm nớp lo sợ, có người nghi ngờ, dù sao suốt ba ngàn năm qua, Ma đạo vẫn không nằm trong tam giới mà.
"Tạ Lan, chuyện phải đến sẽ luôn đến, anh buộc lòng phải ý thức được trách nhiệm của mình." Tuyết Dương nói.
"Ừm."
Tôi gật đầu, bước ra khỏi đại quân Ma đạo, đi một mạch về phía Côn Bằng Bạch Vũ Chi Quan mà Nam Hoa đang đứng.
Tôi bước đi chậm rãi, nhưng bước chân vững vàng không chút do dự.
Quyết định này, tôi không cần giải thích nhiều lời làm chi, chỉ cần tôi đứng ở đấy, đồng nghĩa với việc tôi chấp nhận lời đề nghị của Tạ Lưu Vân. Tôi sẵn sàng trở thành tân Thiên đạo.
Bây giờ tôi đã đặt chân đến đỉnh Bạch Vũ Chi Quan, quay lưng với bốn ngàn vạn dũng sĩ nhân gian.
Cảnh tượng trước mặt giống hệt giây phút tôi leo lên đỉnh núi Bất Chu khi xưa, tôi rút kiếm Anh Hùng, tuyên thệ trở thành chủ nhân Quy Khư.
Bây giờ, tôi sẽ rút kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn, dùng tư cách Ma Đạo Tổ Sư nắm giữ Thiên đạo.
"Đạo Tổ Tạ Mạt Lăng từng lời sấm truyền, Ngũ Hành Tùy Ngã Nhậm Tâm Du, Tứ Hải Chúng Sinh Giai Hữu Duyên. Man Đạo Hùng Quan Chân Như Thiết, Vô Danh Cung Nội Tận Thiện Ngôn. Mọi người có biết vì sao thánh địa của Ma đạo lại được xưng là Vô Danh Cung không?” Tôi xoay người, bình tĩnh nhìn bọn họ rồi hỏi.
“Cẩn xin Ma Đạo Tổ Sư giải đáp thắc mắc ạ." Địa Tàng Vương Thiên Tôn thận trọng đáp lời.
"Bởi vì trong mắt Đạo Tổ, Thiên đạo không có tên."
“Thiên Đạo không có tên, làm sao có thể khống chế chúng sinh trong thiên hạ?” Tử Dụ Nữ Đế cau mày hỏi.
“Ma Đạo dạy rằng tất cả chúng sinh đều bình đẳng, trong đó có Thiên Đạo. Nếu như Thiên đạo và chúng sinh đã ngang hàng nhau, cớ sao có thể dùng từ tiếp quản?”
Mọi người nghe xong đều rơi vào trầm tư.
Chỉ có đám đệ tử Ma đạo vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, bởi vì từ lâu về trước, bọn họ đã sớm hiểu rõ ý nghĩa đằng sau lời nói của tôi.
Thiên đạo không có tên, nên cho dù ai đảm nhận Thiên đạo, thì trong mắt Ma đạo người đó cũng không khác chúng sinh là mấy.
“Nếu trận chiến sắp tới cần có một danh hiệu, hôm nay ta sẽ cho các vị một danh hiệu.” Nói xong, ta rút ra thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngôn, rồi chỉ thẳng lên trời: “Tạ Lan ta nguyện chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, thanh kiếm này sẽ mãi mãi được dùng làm vật bảo vệ cho chúng sinh, nhân danh của ta, chiến đấu vì chúng sinh!”
Chúng sinh bên dưới bỗng dưng im lặng, một lúc sau, tinh thần chiến đấu hừng hực bùng cháy, khí thế vang vọng chấn động trời cao.
…
"Tạ Lan, em còn tưởng anh sẽ từ chối." Trong lều quân sự Tuyết Dương, Thùy Họa nhìn tôi cười cười rồi nói.
“Tất nhiên là không rồi,” Tôi dõng dạc nói.
"Cái này không giống tính cách của anh chút nào." Tuyết Dương cũng tiếp lời.
"Bộ trước đây anh hay do dự thiếu quyết đoán lắm hả?" Tôi bất lực hỏi.
"Nên nói thế nào nhỉ? Cũng không là nhu nhượcm chỉ là không có kiên quyết như hôm nay thôi." Tuyết Dương cười cười nói.
Trong soái trướng vang lên tiếng cười hài hước, tôi lấy cớ cần bàn bạc kỹ lưỡng với Tạ Lưu Vân, rời khỏi soái trướng.
Tấm lưng của Côn Bằng rất rộng lớn, lãnh thổ rộng bao la, đôi cánh bao phủ cả biển mây.
Tôi đi đến rìa biển mây, nhìn vào khoảng không tối tăm, nỗi đau trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai.
“Sau cậu, thì ai sẽ là Thiên Đạo?” Giọng nói của Nam Hoa chân nhân vang lên trong đầu.
"Nữ Đế, m Cửu U."
"Cậu có phần thắng không?" Nam Hoa nói.
"Ban đầu thì không."
"Vậy bây giờ thì sao?"
“Nếu chúng sinh bằng lòng phụng mệnh tôi, lòng dân chính là ý trời, ngược lại sẽ giành được nhiều phần thắng hơn”.
"Nắm được mấy phần thắng cũng không thay đổi được kết quả, cậu vẫn sẽ chết."
“Dù sống hay chết thì đã sao, chỉ cần ngăn chặn được bước chân của Hư Không Đại Quân, thế gian này không còn Tạ Lan tôi nữa cũng không hề gì.”
"Chao ôi, không có cậu, một số người sẽ cảm thấy vô cùng cô đơn."