Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1509 - Chương 1509: Cuộc Chiến Hy Sinh (1)

Chương 1509: Cuộc Chiến Hy Sinh (1) Chương 1509: Cuộc Chiến Hy Sinh (1)

Không có tôi, chúng sinh sẽ không có ai phải chịu cảnh cô đơn lẻ bóng cả, chỉ có những người có tôi trong lòng mới cảm thấy đau lòng mà thôi.

Tôi đã từng nhìn thấy Thùy Họa ngồi trên vương tọa băng tuyết dưới bầu trời phủ đầy tuyết ở Minh Giới. Cô ấy của khi đó đã khiến tôi thấu hiểu ý nghĩa thực sự của câu “cô đơn như tuyết”.

Tôi từng nhìn thấy Nguyên Duệ đứng một mình bên cây ngọc trên vách núi Côn Lôn. Cây ngọc thụ già đã tám ngàn năm tuổi, khô héo gầy gò. Lòng cô ấy hiu quạnh, khi nào lá hoa mới nở?

Tôi từng nhìn thấy Kiêm Hà , người đã tôn thờ cung phụng ma tâm trong huyền quan của Huyễn Ma trong suốt ba nghìn năm.

Tôi đã từng chứng kiến ​​Khương Tuyết Dương lủi thủi khắc từng miếng cấm bộ trong căn phòng đơn sơ của cô ấy ở Quy Khư. Mỗi miếng ngọc cấm bộ đều được chau chuốt tỉ mỉ, từng cái từng cái khắc tên tôi.

Có người vượt xa hàng ngàn dặm để gặp tôi, có người đã dốc sức chiến đấu vì tôi suốt cuộc đời. Có người vì tôi nhẫn nhịn nỗi đau trong tim mà dứt khoát cắt đứt nhân quả, có người lặng lẽ vì tôi mà rơi nước mắt.

Đời này, tôi đã nợ rất nhiều ân tình, có nợ trả được, có nợ mãi mãi không thể bù đắp được.

Tôi không thể quên Thuần Quân được kéo ra khỏi núi Xích Cẩn, A Lê mang ra khỏi huyền quan của núi Côn Lôn, Ngạo Phong ở núi Trường Bạch, Nguyên Phượng Tổ sư ở Quy Khư, Yến Tháp đến từ vùng đất Tần Thủy Hoàng, Bạch Vô Nhai ở thành Chết Oan, Lưu Phong Sương ở thành Thanh Khâu, Liễu Chi Nhung ở núi Bắc Minh, Bắc Minh Tú ở núi Thái m,...

Thất Thái Minh Vương của núi Hạ Lan, Tiếu Ca Thiên Tôn, Cửu Thiên Phong Chủ tao nhã phóng khoáng, Lưu Phong Thiên Tôn hy sinh hóa thành sao băng, vợ chồng Bạch Hà Sầu chết trong trận chiến ở núi Tiểu Bạch, và Lâm Thanh Thủy. bỏ mạng nơi sa trường...

Nhớ lại những cái tên lóe lên trong biển ý thức, tôi bỗng dưng không kìm được mà rưng rưng nước mắt, lòng đau nhói đau đến mức không thở nổi.

Một số trong số họ vẫn còn sống, một số đã ra đi mãi mãi, thậm chí một số đã không bao giờ quay trở lại. Ngay cả khi Tử Thần kiểm soát hồi ức cũng không thể giúp họ có cơ hội tái sinh.

Linh hồn của họ không ở nhân gian cũng không ở âm ti, cũng không xuống hoàng tuyền, cũng không cư ngụ tại thành Chết Oan. Ngay cả cờ chiêu hồn, nơi trú ẩn duy nhất, cũng đã bị phá vỡ...

Những đứa con của Ma đạo, đã bằng lòng dùng cả cuộc đời mình để sáng tác nên những bài hát bi thương đọng lại trong lòng tôi, cho dù một khắc tôi cũng không bao giờ quên được.

Cảnh tượng thảm khốc của những sự kiện trong quá khứ, máu tanh sương gió thấm đẫm bi kịch.

Đệ tử của Ma đạo có tình và có nghĩa, nhưng đối tượng mà họ dành trọn tình cảm cả đời, thì chỉ mỗi mình Ma đạo mà thôi.

Họ đã dâng hiến máu nhiệt huyết tuổi trẻ, ý chí bất khuất nhất, trái tim kiên quyết nhất và tâm hồn cao quý nhất của mình cho công cuộc xây dựng và bảo vệ Ma đạo.

Đệ tử của Ma Đạo thương yêu Ma Đạo sâu sắc, tình yêu của họ sâu như biển, cao như núi, dù có chết cũng quyết không dao động.

Mà tôi lẽ nào không giống vậy?

Trước đây, tôi luôn cho rằng Ma Đạo Tổ là người thiếu trách nhiệm, đã nhẫn tâm phụ lòng của Phá Quân.

Mãi đến hôm nay tôi mới hiểu được tấm lòng của Đạo Tổ, không phải ông ấy không yêu Phá Quân, ông ấy chỉ yêu Ma đạo hơn Phá Quân.

Tôi có thể phụ lòng chúng sinh trong thiên hạ, nhưng tôi không thể phụ lòng Ma đạo.

Ngày trước, ông ấy chỉ gánh vác trách nhiệm bảo vệ Ma đạo, còn tôi đã đặt chúng sinh thiên hạ lên hàng đầu.

Tôi đứng trên đôi cánh trải rộng của Côn Bằng, lòng càng lúc càng nặng trĩu.

Có một số thứ, tôi đã sớm đưa ra lựa chọn.

Nhưng phải đến hôm nay, tôi mới hiểu tại sao mình lại đưa ra lựa chọn này.

Đây không phải là một quyết định chớp nhoáng nhất thời, cũng không phải là liều mình hành động rồi hy sinh ngu ngốc.

Mà là, tôi chỉ có thể chọn làm điều này, chỉ duy nhất một sự lựa chọn này mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment