Từ đầu đến giờ, cô ấy không bận tâm đến sinh tử của bản thân mà lại tâm tâm niệm niệm nghĩ cho an nguy của tôi.
Thật lòng, kể từ hôm tôi cùng cô ấy đi đến đàm Cửu Long tìm phân thủy kiếm, tôi đã biết đây là người con gái khiến tôi đau lòng.
Đáng hận là, tôi vẫn chưa đòi lại công đạo cho cô ấy.
“Chuyện này không liên quan đến cô đâu.
Chỉ là tôi thật sự xin lỗi, tôi vẫn chưa giúp cô đòi lại công đạo, lại còn liên lụy đến cô, kéo cô vào chỗ chết cùng tôi rồi.
”“Sống chắc gì đã là phúc, chết chắc gì đã là khổ.
Có thể cùng Tạ tiên sinh…chết cùng nhau, cuộc đời này của Uy Nhuy không còn gì phải hối tiếc.
”Uy Nhuy, hóa ra tên của Phật Gia là Uy Nhuy.
Có lẽ là lấy từ bài thơ của Trương Cửu Linh: Lan diệp xuân uy nhuy, quế hoa thu hiệu khiết.
Ý nói: hoa lan nở rộ vào mùa xuân, hoa quế nở vào mùa thu.
Đáng tiếc thay, hồng nhan bạc phận, mà tôi lại không phải là một anh hùng, hôm nay số phận đã định cùng cô ấy chết tại Tam Mao quán.
“Ha ha ha, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó chàng chàng thiếp thiếp, ra tay đi!” Chương Phàm trợn đôi mắt hình tam giác, dựng đứng bộ râu vàng của hắn, lớn tiếng ra lệnh.
Tôi đã nhẫn nhịn tên Chương Phàm này lâu lắm rồi, hiện tại đối mặt với cái chết, tôi không có cách nào kìm nén sát ý đối với hắn ta.
Khoảnh khắc hắn buông ra câu nói đó, tôi liền trực tiếp xé không mà vươn lên, một kiếm hướng Chương Phàm mà chém!Nếu đã không thể cảm hóa được hắn, vậy thì chỉ có thể đốt hắn thành tro bụi.
Một đạo kiếm khí này là tích tụ của sự phẫn nộ, so với đạo kiếm khí mà tôi thi triển ban nãy càng mạnh hơn.
Cứ cho là hắn kiêng dè tôi đi, nhưng hắn vẫn còn đánh giá quá thấp phạm vi ảnh hưởng của kiếm khí và tốc độ ra đòn kiếm của tôi rồi.
“Di hình hoán…”Chữ “ảnh” đầy tức giận biến mất trong cuống họng, bởi vì kiếm khí của tôi đã hóa thành một đường màu trắng quét qua yết hầu của hắn.
Chương Phàm dùng tay tự ôm lấy cổ của chính mình, mắt nhìn trân trân vào tôi, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ và không thể tin nổi.
Không sai, người sắp đến cửa tử đều là vẻ mặt này.
“Ngươi thật sự dám…giết ta sao?”Sắp chết đến nơi mà vẫn còn thốt ra loại câu hỏi này, tôi thật không biết nên dùng từ nào để diễn tả sự ngu ngốc của hắn đây.
Không đợi tôi đáp lời, vị đạo sĩ họ Tưởng đã chạy đến trước mặt Chương Phàm, tuy nhiên ông ta gì cũng không làm được nữa.
Thuốc không thể cứu người chết, rượu không giải được sầu.
Một đạo kiếm khí đó của tôi đã chém đứt sinh cơ của Chương Phàm rồi.
“Thằng nhãi ranh, sao ngươi dám hả!”.
Tưởng đạo sĩ giận dữ rống lên.
Tôi đã giết Chương Phàm ngay dưới mắt mũi ông ta, ông ta chính là không có cách nào đối mặt với Chương Nhược Hư.
Không đợi đệ tử của Mao Sơn phái ra tay, ông ta đã tự mình trực tiếp hướng tới tôi mà giết.
Đạo sĩ thuộc cảnh giới huyền quan ra tay, thần niệm có thể khóa cả một phương trời đất.
Khi đạt đến loại cảnh giới này sẽ không còn cần dựa vào bùa chú để tăng sức mạnh cho kiếm pháp nữa, bởi vì bản thân chân khí của ông ta đã có thể tự cảm nhận hậu thiên ngũ hành.
Không giống với đại đa số những người tu hành đạo môn, chiêu thức mà Tưởng đạo sĩ này dùng cư nhiên không phải lôi pháp, mà là Mao Sơn Ly hỏa chú, chứa đựng sức mạnh thiêu đốt.
Chỉ thấy ông ta luân chuyển chân khí, thanh kiếm pháp sư trai trám bốc lên ngọn lửa.
Ngay khi ngọn lửa vừa bốc lên, tôi liền cảm nhận được một lực thiêu đốt từ hậu thiên ngũ hành Ly hỏa.
“Thái ất Ly hỏa, phần diệt vạn hình, hà quỷ năng đương, hà thần bất lương.
Ngay lập tức phụng theo mệnh lệnh của Tam Mao tổ sư, sắc!”Theo sau sắc lệnh của Tưởng đạo sĩ, ngọn lửa Ly hỏa hóa thành một con rắn đỏ tiến về phía tôi.
Tối biết sự lợi hại của con rắn đỏ này, không đợi nó đến gần, tôi liền thi triển bổ phong tróc ảnh, dùng chân khí phân thân ra một ảo ảnh.
Nhưng Tưởng đạo sĩ có lẽ đã sớm nhìn ra được tôi sẽ tung ra chiêu này, con rắn đỏ quấn lấy ảo ảnh, còn ông ta lại như ma quỷ trực tiếp xuất hiện trước mắt cơ thể thật của tôi, trong tay cầm lấy Ly hỏa kiếm đâm vào ngực tôi.
Lúc này tôi muốn tháo chạy cũng không thể tháo chạy được nữa rồi, chỉ có thể dùng kiếm chống đỡ.
Đáng thương ở chỗ kiếm của tôi là vật phàm, mà kiếm của ông ta lại là thần di, lúc này lại còn tràn ngập sức mạnh của Ly hỏa, hai thanh kiếm tương giao, thanh kiếm của tôi liền gãy đôi ra rồi.
Sau khi thanh kiếm của tôi gãy, thanh kiếm của Tưởng đạo sĩ lại một lần nữa như vũ bão hướng ngực tôi mà đâm.
Tôi chỉ cảm thấy gió như thiêu đốt, toàn thân giống như bị thiêu cháy hết một nửa, thanh kiếm vẫn chưa chạm vào tôi mà đã khiến y phục bắt đầu bốc cháy.
Trong lòng tôi rõ, nhát kiếm này tôi không thể nào một lần nữa né tránh.
Chỉ nghe “phốc” một tiếng, mũi kiếm đã đâm vào ngực tôi ba phân.
Ly hỏa đốt cháy máu thịt, một làn khói tím bốc lên.
Tôi nghiến răng để chống lại cơn đau xé da xé thịt này, chuẩn bị niệm chú ra thần chú Thất Sát, rõ ràng là khi cái chết treo trên đỉnh đầu thì sẽ không còn tâm trí để nghĩ kế hoạch nữa.
Nhưng khi chữ “sát” vẫn còn chưa thoát ra khỏi miệng tôi, liền nghe thấy tiếng gió điên cuồng từ sau lưng tôi truyền đến.
Lực gió bắt đầu thổi tung tóc và quần áo của tôi, sau đó gió thổi mạnh kèm theo cát cuồn cuộn như muốn thổi tung cả đất trời.
Gió từ sau lưng tôi thổi đến, cảm nhận được sức gió như vũ bão, thanh kiếm trai trám pháp sư ngập ngụa sức mạnh ly hỏa trong tay Tưởng đạo sĩ vậy mà lại không thể tiếp tục đâm vào tôi dù chỉ là một phân.
Không những thanh kiếm không thể đâm xuống mà bản thân của ông ta cũng không vững vàng nổi, đột nhiên bị trận cuồng phong thổi bay ra xa.
Trận gió cuồng loạn, che hết tầm nhìn của tất cả những ai ở đó.
Khi gió lặng xuống, tôi một lần nữa mở mắt ra, liền nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng đó.