Sát kiếm thành hình, kiếm khí tự sinh.
Về cơ bản, kiếm pháp của Đạo môn không tự sản sinh kiếm khí, chỉ có sát kiếm mới có thể làm việc đó.
Kiếm pháp của Đạo môn có thể mượn chân khí để thi triển thuật pháp thần thông, ví như kiếm pháp của Khương Tuyết Dương có thể hô phong hoán vũ, chân khí hóa thành kiếm ý, điều động sức mạnh của ngũ hành.
Hay ví như Lữ Thuần thi triển Thiên Cang Ngũ Lôi kiếm, có thể trực tiếp từ trên chín tầng mây chiêu gọi Chân Lôi hạ phàm.
Loại kiếm như vậy mới có thể gọi thành kiếm pháp, lấy pháp thuật thần thông làm chủ.
Mà sát kiếm lại không phải như vậy, sát kiếm là dựa vào kiếm để giết người.
Theo ghi chép trong đạo tàng, trong lịch sử, người luyện xuất ra sát kiếm không nhiều.
Do ngày nay, cái gọi là tu hành đều là lấy tế luyện nguyên thần làm chủ, dựa vào nguyên thần để khế hợp đại đạo.
Ngược lại, đơn thuần tu luyện kiếm pháp, người lấy kiếm pháp nhập đạo là cực kỳ ít.
Trong đạo tàng cũng ghi rằng, chỉ một số ít vài người dùng kiếm pháp để nhập đạo có thể trở thành thiên tôn, tỉ như Thái Ất thiên tôn của Tiên đạo, Hỏa Long thiên tôn của Nhân đạo, cùng với đệ tử của Hỏa Long thiên tôn, Đông Hoa thiên tôn là Lữ Đổng Binh, người được xem là Kiếm Tiên.
Người dựa vào kiếm pháp để nhập đạo của Ma đạo chỉ có một, đó chính là Ma Đạo Tổ Sư.
Tuy nhiên cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa biết ông ấy tu luyện loại kiếm pháp gì, cũng không biết kiếm mà ông ấy dùng là loại kiếm gì.
Vạn vật trong thiên hạ đều có nguồn gốc từ ngũ hành, kiếm khí lại không như vậy, kiếm khí nếu không kiểm soát được có thể chém giết vạn vật.
Cảm nhận được kiếm khí đang hình thành, tôi nắm lấy thanh kiếm lướt về phía trước.
Vốn dĩ Chương Phàm đối với tôi đã có mười phần kiêng dè, cho dù lúc ra đòn tấn công vẫn chừa đường lui cho mình, lần đầu tiên đã thi triển thân pháp di hình hoán ảnh để né tránhMà hai vị đệ tử Mao Sơn phái bên cạnh hắn lại không may mắn như vậy, đã mất cảnh giác và bị đả kích từ kiếm khí của tôi.
Chỉ nghe hai tiếng thét lên đau đớn, hào quang hộ thân của hai người này vừa lóe lên liền ngay lập tức bị kiếm khí của tôi chém đứt.
Đây vẫn là do kiếm khí của tôi không đủ tính sát thương, vì vậy bọn họ mới chỉ bị trọng thương mà thôi.
“Sát kiếm!”“Sao có thể chứ? Toàn Chân giáo lấy đâu ra sát kiếm?”“Kiếm khí quá mạnh, kiếm khí thuộc cảnh giới chân khí sao lại có uy lực này!” “Hắn học đạo không đến hai năm, làm sao lại có thể lĩnh ngộ sát kiếm nhanh như vậy được?”“Ta chưa từng nghe nói tên tiểu tử này xuống núi Chung Nam, sát ý của người này từ đâu mà tới vậy chứ?” ……Thấy tôi phát ra kiếm khí, những đệ tử của Mao Sơn phái sốc không nói nên lời, quên luôn cả việc tiếp tục xuất chiêu với tôi cơ đấy.
Thật lòng mà nói tôi rất muốn nói cho bọn họ biết rằng sát tâm của tôi là do Chương Phàm mà ra đó.
Mệnh cách Thất Sát chỉ giúp tôi ngưng tụ sát ý, muốn từ sát ý hóa thành sát tâm, thì đầu tiên là phải có sát niệm mới được.
Mà Chương Phàm không nghi ngờ gì nữa, hắn đã động vào sát niệm của tôi rồi.
Vị Tưởng đạo sĩ kia lúc đầu nét mặt vẫn còn điềm tĩnh, bây giờ hai đầu mày đã cau tít lại.
“Không thể giữ lại tên tiểu tử này được, bố trận giết hắn đi!” Tưởng đạo sĩ do dự một lúc rồi quả quyết nói.
“Nhưng nếu như giết hắn rồi, phải ăn nói làm sao với Khương Tuyết Dương đây?”“Thúc của ta đã ngưng tụ ra nguyên thần, lẽ nào còn phải sợ Khương Tuyết Dương sao?” Chương Phàm lên tiếngNhắc đến Khương Tuyết Dương, tên đệ tử lúc đầu chạy đi truyền tin của nội môn Mao Sơn phái lớn tiếng nói: “Chư vị sư huynh, chúng ta không cần lo về Khương Tuyết Dương.
Chương hành tẩu sau khi nói với ta một tiếng đã thi triển thiên lý ngự phóng đi về phía núi Chung Nam tìm Khương Tuyết Dương luận đạo rồi.
”“Nói như vậy nghĩa lạ tên Tạ Lan kia hôm nay không có ai bảo vệ hả?”“Đúng là như vậy, có trách thì chỉ trách hắn quá ngạo mạn, không biết thời biết thế mà thôi.
” Tên đệ tử nội môn kia đáp.
“Há há há, Tạ Lan ơi là Tạn Lan, hôm nay cái mạng của người phải bỏ lại nơi đây thôi, bây giờ ngươi có quỳ xuống van xin ta tha mạng thì cũng đã muộn rồi.
” Chương Phàm cười lớn.
Sau khi nghe tin này, lòng tôi bắt đầu chùng xuống.
Lẽ nào tôi thật sự đã phán đoán sai thời cuộc sao?Khương Tuyết Dương thật sự sẽ bị vây ở núi Chung Nam, không thể đến đây sao?Việc này là không thể nào, cô ấy biết rõ tình hình của tôi, nếu không thể bảo vệ tôi sẽ không để tôi xuống núi, còn nói rằng nếu xảy ra chuyện cứ nói ra tên của cô ấy mà.
Nhưng trước mắt tôi bây giờ tứ bề khốn đốn vây quanh, Mao Sơn phái cũng đã đánh sát ý lên người tôi rồi.
Cô ấy thật sự có thể đến kịp đây không?Nếu như giao đấu chỉ có đệ tử thuộc cảnh giới chân khí của Mao Sơn phái, thì dù có bị trọng thương tôi vẫn có thể dựa vào kiếm khí mà thoát khỏi vòng vây.
Nhưng đáng tiếc là vẫn còn một cao thủ huyền quan ngồi đây, mà bên cạnh tôi lại còn có một vị Phật Gia nữa.
“Tạ tiên sinh, một mình anh có thể tẩu thoát không?” Vừa nghĩa đến cô ấy, cô ấy liền ở phía sau tôi nhàn nhạt lên tiếng.
“Thoát không xong rồi.
” Tôi nói ra sự thật.
“Là tôi liên lụy anh rồi.
” Giọng nói của Phật Gia tràn ngập cảm giác có lỗi.