Mà bản thân ông ta cũng dựa vào việc này nắm giữ cả Mao Sơn phái, uy vọng gần như đã vượt qua trưởng giáo Mao Sơn.
“Truyền khẩu lệnh của Chương hành tẩu Mao Sơn phái.
Đệ tử Tam Mao quán nhất định phải bắt được Tạ Lan, mang về đạo chính tông Mao Sơn!”Giọng nói vừa dứt, đệ tử Tam Mao quán lập tức hành động, bao vây xung quanh tôi và Phật Gia.
Tiếp đó, Chương Phàm mang vẻ mặt tàn độc chặn trước đường đi của tôi, vừa rồi tôi thắng được hắn là do nắm bắt được thời cơ, trong lòng hắn đương nhiên không phục.
Đạo sĩ họ Tưởng sau khi nhận được lệnh truyền của đệ tử nội môn Mao Sơn, cũng không tiếp tục giả vờ làm cao nhân phong độ nữa, tự mình đứng tại chỗ không động đậy, mà thần niệm lại khóa chặt trên người tôi.
Đối diện với sự bao vây dày đặc của đệ tử Tam Mao quán, tôi biết sự tình hôm nay đã khó mà kết thúc êm đẹp rồi.
Tôi dùng kiếm cắt một mảnh vải từ y phục, rồi che mắt Phật Gia lại.
Huệ nhãn của Phật Gia không thể thấy máu, càng không chịu nổi sức tàn phá của thần niệm chân khí.
Tiếp sau đây tất nhiên là một hồi huyết chiến, Mao Sơn phái muốn giữ tôi lại, tôi không thể bó tay chịu trói, để xem bọn họ có dám giết tôi hay không thôi.
“Tạ tiên sinh, bây giờ chúng ta có phải gặp nguy hiểm rồi không?”Sau khi liên tục chịu kinh hãi, Phật Gia sớm đã mất đi vẻ bình thản thường ngày.
Tuy rằng từ nhỏ đã chịu khổ, nhưng đến cuối cùng cô ấy cũng chỉ là người bình thường, lúc này đây bị sát khí giam giữ, tâm tính cô ấy có mạnh mẽ đến đâu cũng không kiểm soát được nỗi sợ hãi trong lòng.
“Đừng sợ, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ cho cô mà.
” Tôi nói khẽ bên tai cô ấy, sau đó tôi lại nói với tên đạo sĩ họ Tưởng đó: “Hôm nay, người gây chuyện với các người là Tạ Lan ta đây, chuyện này không hề có liên quan gì tới Phật Gia và Vương gia hết.
” “Vương gia? Ha ha, Vương gia giờ đã không còn tồn tại trên đời nữa rồi.
Còn về vị cô nương Vương gia này đây, nên xử trí thế nào chỉ có thể xem ý của Chương sư huynh mà thôi.
” Tên đệ tử nội môn Mao Sơn truyền lời kia cười lạnh nói.
Sau đó tôi mới biết, trước khi tên truyền lời này tới, Mao Sơn phái đã cho người ra tay với Vương gia rồi.
Nội môn Vương gia phàm là người có tu vi đều bị phế bỏ hết thảy, nếu có người nào phản kháng sẽ giết không tha, tài sản mà suốt ngàn năm Vương gia cực khổ tích góp được, cũng đều bị Mao Sơn phái cướp sạch hết toàn bộ.
Đạo môn vốn dĩ xem trọng sát phạt, mà hành vi của Vương gia quả nhiên đã đụng chạm đến giới hạn của Mao Sơn phái, nếu như không lấy Vương gia ra thị uy, thì địa bàn Kim Lăng đang bị Mao Sơn phái độc chiếm làm của riêng khó có thể tiếp tục kiểm soát được nữa.
Muốn trách chỉ có thể trách tôi không nên vọng tưởng, chỉ cần dựa vào một mình tôi liền có thể giúp Vương gia lật ngược tình thế.
Là tôi đoán sai biến hóa của thế cục, càng không biết sau trận chiến đàm Cửu Long, phủ Thiên Sư sớm đã bắt đầu giấu giếm Toàn Chân giáo đi lôi kéo những đạo chính tông khác rồi.
Thậm chí, trong lòng Khương Tuyết Dương chắc hẳn đã biết chuyện này, vậy mà ngay cả khi tôi xuống núi cũng không hề ẩn ý tiết lộ nửa chữ.
“Tạ Lan, không mau quỳ xuống cầu xin ta đi.
Nếu như ngươi chịu quỳ xuống cầu xin ta, không biết chừng ta sẽ mềm lòng nạp cô ta làm thiếp đó.
Nếu không, Kim Lăng Phong Nguyệt e là sẽ có thêm một thẻ tên đầu bảng rồi đấy.
Huệ nhãn Phật Gia của Vương gia, không biết có bao nhiêu người muốn bỏ cả đống tiền ra để nếm thử mùi vị đâu.
”Chương Phàm đã bị thù hận mù quáng làm mờ đi tâm trí, bộc lộ ra hết bản chất vô sỉ của hắn, nghe đến đây mấy vị lão đạo sĩ của Mao Tam quán cũng không nhịn nổi mà nhíu mày.
Mà Phật Gia nghe nghe nói câu đó xong, toàn thân run rẩy, cắn môi nói: “Ta thà chết còn hơn.
”“Ha ha, rơi vào trong tay đạo gia ta rồi, cô đừng hòng chết dễ dàng như thế đâu.
” Chương Phàm hung ác tàn nhẫn nói.
Nếu họ đã không định buông tha cho Phật Gia, thì tôi chỉ còn cách lấy ác trị ác mà thôi.
Tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao Chương Phàm đã tu đạo nửa đời người, mà vẫn có thể nói ra những lời vô sỉ như vậy.
Mà với nữ tử kiên cường nhẫn nhịn như Phật Gia, làm sao hắn ta có thể nhẫn tâm kinh thường, mạo phạm cơ chứ.
Phải đợi rất lâu về sau, tôi mới hiểu được.
Sự nhân từ của tôi đối với Phật Gia, là bởi vì trong tim tôi có lòng từ bi.
Mà sở dĩ Chương Phàm tàn bạo như vậy, đều do bản tính trời sinh của hắn vốn đã ác độc rồi, không hề liên quan gì đến xuất thân của hắn hết.
Tôi để Phật Gia ra phía sau để bảo vệ, bắt đầu ngưng tụ sát ý.
Thiên dư vạn vật dư nhân, nhân vô nhất vật dư thiên.
Quỷ thần minh minh, tự tư tự lượng.
Tạm dịch ý nghĩa: Trời đất đã tạo ra mọi sinh vật, con người nhờ thế mà được sống, bởi vậy nên ghi nhớ công ơn mà báo đáp, nằm dưới sự cai quản của trời đất, trời biết đất biết, quỷ thần tỏ tường, tuyệt đối đừng làm ra điều gì thương thiên hại lý, tàn nhẫn, trái với lương tâm.
Sát ý từ trong lòng tôi trỗi dậy, cùng với chân khí cuồn cuộn dâng trào trong cơ thể tôi dung hòa tương trợ lẫn nhau, giống như đã hòa làm một thể.
Tôi thả lỏng tinh thần, tùy ý để sát niệm lưu chuyển khắp toàn thân.
Từng bước tiến về phía trước, mỗi một bước chân, sát khí lại tăng thêm một bậc.
Sát khí này khiến người ta khắc cốt ghi tâm như thế nào, trong lòng Chương Phàm hiểu rõ hơn ai hết, bởi lẽ nếu như hôm nay tôi muốn giết người, hắn ta chính là mục tiêu phải giết của tôi.
“Còn không mau động thủ đi!”Chương Phàm vừa hét to mệnh lệnh xong, liền tiên phong đánh một đạo lôi pháp lên người tôi.
Tiếp theo đó, lại có hai vị đệ tử Mao Sơn phái đồng thời ra tay công kích, trước sau liên tiếp ba đạo lôi pháp đánh về phía tôi.
Nếu tôi sử dụng bổ phong tróc ảnh tất nhiên có thể tránh né, nhưng mà Phật Gia đứng phía sau tôi, nhất định không thể tránh được.
Thế nên tôi không né không tránh, mặc kệ cho ba đạo lôi pháp toàn bộ bạo phát trên người tôi.
Đau, đau đến mức không chịu nổi, hệt như một mỗi tấc trên cơ thể đều bị hỏa lôi thiêu đốt, đau đến mức toàn thân tôi run rẩy, hồn lìa khỏi xác.
Mà lần này, chẳng qua chỉ là ba đạo lôi pháp cảnh giới chân khí công kích mà thôi, nhớ lại cái đêm trận chiến tại đàm Cửu Long, Thùy Họa cô ấy đơn độc chiến đấu với hàng ngàn hàng vạn ánh sáng quần hùng đạo môn.
Những đau đớn mà cô ấy phải chịu đựng, còn nhiều hơn tôi gấp trăm ngàn lần.
Tôi không hề có ý muốn tránh né, nhưng cũng sẽ không chỉ chịu đòn mà không đánh trả.
Ngay lúc ba đạo lôi pháp này đều đánh lên người tôi xong, tôi lấy hết toàn bộ sát khí mà mình có, cùng với chân khí ngưng tụ, truyền vào thanh pháp sư kiếm trai trám có trong tay.
Kiếm quang của kiếm pháp sư trai trám bay vút lên.
Ngay giây tiếp theo, sát kiếm thành hình, kiếm khí tự sinh!