Bị một kiếm của tôi đâm ngay yết hầu, mặt Chương Phàm lộ ra vẻ thất bại thảm hại.
Toàn bộ trận đấu pháp chỉ kéo dài trong thời gian rất ngắn, tất cả đệ tử Mao Sơn phái có mặt ở đó đều không ngờ tôi có thể giành được thắng lợi một cách dễ dàng như vậy.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc trận đấu, tôi chỉ sử dụng duy nhất một thuật pháp, bổ phong tróc ảnh, thậm chí đến cả thất sát chi lực cũng không cần sử dụng.
Mà Chương Phàm hầu như giở hết mọi thủ đoạn, ngay cả thần tiên thư cũng lấy ra rồi, chỉ là chưa kịp hoàn thành.
Tôi tu hành cũng chỉ vỏn vẹn hai năm, còn Chương Phàm đã luyện cả nửa đời người.
Không phải thiên phú của tôi cao đến đâu, mà là tôi khống chế thời gian quá chuẩn xác.
Sở dĩ có thể đạt đến mức này, là vì có liên quan đến hình bóng của vị Ma Đạo Tổ Sư đó.
Hôm qua, khi tôi đối mặt với sát khí như thủy triều dâng trào của bạch cốt chiến binh, thần thức gần như kinh hoảng ly tán, chính là hình bóng của ông ta nói với tôi, sống thì sao, chết thì như thế nào, niết bàn thì cũng có làm sao.
Xem nhẹ sống chết, cũng chính là không có nỗi sợ hãi giữa sống và chết, tôi mới có thể bình tĩnh đối phó với sát chiêu của Chương Phàm, nắm rõ mọi tâm kế và tiết tấu của hắn.
Cảnh giới chân khí không có nguyên thần, tâm cảnh có lúc còn quan trọng hơn đạo pháp.
“Ngươi đã luyện hóa được viên Anh Linh Đan đó?” Chương Phàm run rẩy hỏi tôi.
“Không sai.
” Tôi không phủ nhận.
“Sao có thể như thế được? Ngươi chẳng qua chỉ mới là cảnh giới chân khí mà thôi, rốt cuộc làm sao được cơ chứ?”“Chuyện này không cần ngươi lo, bây giờ ngươi đã thua rồi.
Chúng ta không phải nên bàn bạc chuyện của Vương gia rồi sao?” Tôi hỏi.
“Ha ha, thua rồi thì đã sao, cho dù ta không đồng ý với điều kiện của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn dám giết ta hay sao?” Chương Phàm giả vờ kiên cường nói.
Tôi không phí lời với hắn nữa, chỉ đưa mũi kiếm nhích về phía trước một chút.
Mũi kiếm đâm thủng yết hầu của hắn, đồng thời cũng xé tan vẻ ngoài cứng rắn của hắn.
Chương Phàm bắt đầu run rẩy, trong ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi tột cùng.
“Hỗn xược!” Tưởng đạo sĩ phẫn nộ trách mắng.
Một tiếng quát mắng này dùng tới lực thần niệm, hơn nữa ông ta bắt đầu phóng thích quyền năng huyền quan của bản thân, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ không gian đều bị thần niệm mà ông ta dùng chân khí diễn hóa ra bao phủ hết.
Huyền quan có thể diễn hóa ra vạn vật, nội ngoại giao cảm, bởi vậy nên cho dù ông ta không có nguyên thần, cũng có thể dựa vào chân khí khiến toàn bộ sự vật xung quanh chịu ảnh hưởng.
Sức ảnh hưởng này chính là sự áp chế của cảnh giới.
Đối mặt với Chương Phàm, tôi còn có thể tìm đường sống trong cái chết, nhưng nếu Tưởng đạo sĩ mà động thủ với tôi, thì đến một cơ hội sống nho nhỏ, tôi cũng không có đâu.
“Tạ Lan, ta nể mặt Khương hành tẩu, bậc trưởng bối không tính toán với bọn tiểu bối, chuyện này dừng lại tại đây.
Bây giờ ngươi thả Chương Phàm ra đi, đích thân ta sẽ vì ngươi mà ra tay cứu cô nương Vương gia kia.
” Tưởng đạo sĩ nói.
Với thân phận của ông ta mà nói ra được lời này, tôi không có cách gì phản bác.
Từ khi bắt đầu, tôi đã biết mình không thể thật sự giết được Chương Phàm, mặc dù đúng là bất luận tôi có làm gì, thì Khương Tuyết Dương cũng sẽ che chở cho tôi.
Chỉ dựa vào hành vi của Chương Phàm, tôi có thể đòi lại công bằng cho Vương gia, nhưng cũng chỉ đơn giản là công bằng mà thôi, nếu tôi thật sự ra tay giết người, vậy thì nghiêm trọng rồi.
Nếu vì thế mà Toàn Chân giáo và Mao Sơn phái đoạn tuyệt quan hệ, thì danh tiếng của Toàn Chân giáo sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề.
Hơn nữa, trong lòng phủ Thiên Sư vốn đã căm ghét Khương Tuyết Dương, hai đại đạo chính tông xảy ra xung đột, phủ Thiên Sư chắc chắn sẽ đứng về phía Mao Sơn phái.
Còn có Chương Nhược Hư, ông ta đã ngưng tụ ra nguyên thần, tôi không biết Khương Tuyết Dương sẽ làm như thế nào, nhưng tôi biết muốn đối phó với Chương Nhược Hư tuyệt đối không phải là một điều dễ dàng.
Họ Tưởng kia đi đến trước mặt Phật Gia, đặt lòng bàn tay lên giữa lưng cô ấy rồi truyền chân khí vào.
Trong chốc lát, tôi thấy sắc mặt Phật Gia đã khôi phục lại bình thường, quay sang cảm tạ tên đạo sĩ họ Tưởng đó một tiếng, rồi đi về phía tôi.
Nhìn thấy Phật Gia đã khoẻ mạnh trở lại, tôi mới rút mũi kiếm ra khỏi yết hầu của Chương Phàm.
“Đi thôi.
” Tôi nói rồi nắm lấy tay của Phật Gia.
“Vâng.
”Thế mà, chúng tôi chưa đi được vài bước, tôi liền phát hiện ra trên không trung truyền đến một luồng chân khí không ổn định.
Tôi ngước đầu lên nhìn bầu trời, chỉ thấy từ bên trong đám mây rơi xuống một cuộn thần tiên thư, tiếp đó là một bóng dáng thanh y nhanh chóng hạ xuống.
Người tới nhìn có vẻ khoảng hai mươi tuổi đầu, mặc đạo bào của đệ tử nội môn Mao Sơn phái.
Sau trận chiến đàm Cửu Long, Chương Nhược Hư liền bắt đầu truyền bá rộng rãi pháp thuật trong nội môn Mao Sơn, bây giờ đệ tử tinh anh Mao Sơn phái gần như người người đều biết thần tiên thư.