Điếu ca không ai hát, chỉ có thể thầm hát trong lòng.
Trái tim đã sớm vỡ vụn, trở thành tế phẩm cho ác ma.
Máu chảy theo thân kiếm hoàn mỹ, mỗi nơi trong huyền quan của tôi bị một kiếm quy khư, chỉ để lại dư âm trong thời không.
Tôi nỗ lực nở nụ cười cay đắng, nhưng tiếc là khóe môi không còn cử động được nữa.
Kiếm vừa rút ra, vết thương của Hư Không Quân cũng trở nên nghiêm trọng hơn, tôi cũng nghe được tiếng thở nặng nề của gã.
Gã không vội rút ác ma kiếm, cố gắng ổn định cơ thể ác ma đang run rẩy.
Nếu có người tấn công gã lúc này, chắc chắn sẽ là một đòn chí mạng. Nhưng liệu có ai tới được vực thẳm hư không mà ngay cả Nam Hoa cũng không thể?
Thùy Họa bất lực. Nơi vực thẳm này, ác ma chỉ cần một tia thần niệm là đủ giết được cô.
Tôi có thể sống sót tới hiện tại, đều là vì tôi đã hi sinh toàn bộ huyền quan của mình, đặt cược vào thế giới tương lai. Nhưng đó không phải tất cả. Đúng như ác ma nói, tôi không biết mình là cái gì.
Tôi là cái gì đây?
Nếu được chọn, tôi hi vọng mình là tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, là làn gió nhẹ thổi qua tóc Thùy Họa lúc hoàng hôn.
Tôi sống, thế giới không một ai biết. Tôi chết, cả thế giới đều bị chôn vùi cùng tôi.
Đây không phải kết quả mà tôi muốn, tôi tuyệt đối không thể chết.
Nước mắt trào ra, là sự bất kham và tiếc hận của tôi.
Trái tim tan vỡ, lưỡi kiếm xuyên qua cơ thể. Toàn bộ máu của tôi bị Hư Không Kiếm hấp thụ, ngay cả thần hồn cũng không thể trốn thoát.
Ý thức trở nên hỗn loạn, thần hồn biến thanh vô số mảnh thần niệm sáng ngời.
Nếu một người chết đi, ba hồn bảy vía tán loạn sẽ trực tiếp bị tiêu diệt. Người tu hành vì thường xuyên tu luyện thần hồn, thậm chí là luyện tập nguyên thần, thần hồn bị tiêu tán thì thần niệm cũng không bị tiêu tán ngay lập tức, mà sẽ tiếp tục như vậy trong một khoảng thời gian.
Năm xưa Khương Tuyết Dương thân chết hồn tan, thần nhiệm được gửi ở trong huyền quan của tôi, chính là vì vậy.
Tu vi đạt tới cảnh giới này của tôi, hồn trong người đã bị kiếm hồn thay thế, thần niệm có thể tồn tại rất lâu, gió thổi không tan, sét đánh không diệt, thiên địa cũng không có cách nào. Trừ khi có ai đó có sức mạnh tương tự ra tay, thần niệm của tôi mới bị tiêu diệt, phá hủy hoàn toàn linh thức của tôi.
Kiếm hồn bị xé thành từng mảnh, mỗi mảnh vỡ đều mang theo dấu ấn linh hồn. Vốn tưởng những mảnh hồn này sẽ bị kiếm khí của ác ma phá hủy, nhưng ai biết chúng lại lần lượt chảy vào thân kiếm.
Như thể tôi đã nhận được lời triệu tập, hoặc là một sự bảo vệ nào đó.
Đúng vậy, thanh kiếm của ác ma được rèn từ Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm đã nuốt chửng tôi, và Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm từ lâu đã được kết nối với tâm linh và máu của tôi.
Hơi thở của ác ma ngày càng gấp gáp. Gã bị thương nặng và hiển nhiên không nhận thức được chuyện gì đang xảy ra trên thanh kiếm.
Những mảnh kiếm hồn của tôi đều được thân kiếm góp nhặt dưới mắt gã. Lúc này, thân kiếm hỗn độn của tôi đã hoàn toàn biến mất, những mảnh thần niệm còn lại của tôi cũng không thể tìm được ở ngoại giới.
Người ngoài nhìn vào, tôi đã bị cô lập với thế giới này.
Ác ma bình hổn hô hấp, rút Hư Không Kiếm ra, xoay người đi về phía cánh cổng.
Nhiệm cụ của gã đã hoàn thành. Mặc dù thế giới chưa bị phá vỡ, dù nhiều sinh vật vẫn chưa bị tàn sát, nhưng đây đã không còn là việc của gã nữa. Gã sẽ giao những việc sau đó cho những ngục thú đang nóng lòng muốn phá vỡ cánh cổng Hư Không.
"Tạ Lan. Thật đáng tiếc, tới cuối cùng ngươi vẫn không biết ngươi là gì. Ngươi chết rồi, thế giới này cũng tiêu tùng."
Ác ma lẩm bẩm, sải bước về phía cánh cổng.
Thân thể hoàn mỹ của ác ma vẫn đang chảy mái, thanh kiếm ác ma mà gã nắm chặt trong tay để lại vết hằn sâu trên mặt đất, sắp bị chìm vào khoảng không cùng với gã.