Ác ma gầm lên một tiếng tựa sấm. Thương tổn mà thanh kiếm gãy của tôi gây ra cho nó không đáng kể tới mức không đáng nhắc tới.
Nhưng quả thật gã đã bị con kiến trước mắt làm tổn thương, đó là sự thật rõ ràng.
Ác ma càng thêm giận dữ, tia máu trong mắt ngày càng nhiều khiến hai mắt đỏ ngầu.
Gã bị sỉ nhục, cũng bị lừa gạt. Điều mà gã không thể chịu được là một con kiến hôi như tôi lại có thể đánh lén trước thần uy mạnh mẽ của gã.
Ác ma bước một bước về phía tôi, thân thể hoàn mỹ mà khủng bố của gã bước tới ngày càng gần, máu cũng chảy xuống như thác.
Gã vung tay rút thanh kiếm gãy cắm trong ngực ra, đồng thời giơ lên thanh kiếm cũng đã bị gãy của mình.
Sau đó, gã bắt chéo hai thanh kiếm gãy lại với nhau, dùng toàn bộ thần lực của mình tập trung vào cánh tay.
Tôi nhìn thấy liệt diễm hừng hực và kim loại nóng chảy trào ra từ cánh tay gã, hai thanh kiếm gãy dưới liệt diễm cũng đang dần tan chảy.
Các phù văn đen trắng thuộc về Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm lần lượt bị phá vỡ, bị phù văn hư không nuốt hết toàn bộ.
Cuối cùng Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm bị hóa thành dòng nhiệt lưu đỏ, bị thanh kiếm đã gãy mất một nửa của Hư Không Quân hấp thụ và hoàn toàn ở trong đó.
Biến hóa vẫn chưa dừng lại, vì trên tay gã vẫn còn cầm một thanh kiếm gãy.
Hư Không Quân tập trong vào công việc trước mắt mà quên mất tôi, con kiến hôi vừa mới cắn gã một cái. Vẻ mặt gã tràn ngập sự ngạc nhiên, nhưng hơn cả là sự vui vẻ. Gã chậm rãi đưa kim loại nóng chảy vào thân kiếm, tập trung lặp lại đi lặp lại.
"Cơ duyên hoàn mỹ, kiệt tác vô thượng. Đây chính là thần binh mà ta hằng tìm kiếm."
"Kiếm của ta từng bị gãy trong trận chiến với phụ thân của Nam Hoa, chủ nhân của Hỗn Nguyên Thái Cực, và nó cũng không còn hoàn mỹ nữa. Là ngươi đã cho ta cơ duyên đúc lại nó."
Hư Không Quân là chủ nhân của Vô Cực, nên người duy nhất có tư cách đối địch với gã chỉ có thể là chủ nhân Thái Cực.
Chỉ là tôi không nghĩ tới đó không phải Nam Hoa, mà là phụ thân của Nam Hoa.
Sau này tôi mới biết được, chủ nhân Thái Cực đã vẫn lạc. Trước khi chết, ông đã truyền chút linh cảm còn lại của mình vào vòng xoáy thái cực âm dương, truyền tới bên ngoài hư không.
Tôi không biết đã qua bao nhiêu năm, linh cảm này mới xuất hiện trở lại và hóa thành trạng thái của Thái Cực.
Chỉ có người mạnh mẽ như chủ nhân của Hỗn Độn Thái Cực mới xứng trở thành kẻ thù của ác ma hoàn mỹ trước mặt này. Tôi ở trước mặt gã thì tính là gì đâu.
Chưa nói ngoài vũ trụ, tôi thậm chí còn chưa có đủ hiểu biết về vũ trụ của chúng tôi.
Hư Không Quân nuốt chửng mọi thứ, hủy diệt những thứ đang tồn tại. Hỗn Nguyên Thái Cực là gì, chủ nhân của tạo hóa sao?
Họ làm sao để hủy diệt và tạo ra thế giới, lại là ai đã tạo ra chúng tôi?
Hư không bên ngoài vũ trụ là do ai thay đổi, vô số vũ trụ kia là ai đã tạo ra?
Tôi không thể động cũng không thể nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hư Không Quân luyện hóa tâm huyết cả đời của tôi.
Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm không chỉ là tâm huyết một đời của tôi, mà còn là hi vọng của thế giới chúng tôi, hi vọng của Thái Cổ Tam Giới, nhân gian tam giới, thậm chí là vũ trụ vạn cổ.
Lúc này hi vọng đã bị dập tắt, mà tôi được coi như là kẻ bị kiểm soát bởi Thiên đạo hiện tại, là người phát ngôn cho chúng sinh, tôi lại chỉ có thể bất lực trơ mắt mà nhìn những chuyện này xảy ra, chờ đợi cái chết của bản thân.
Tâm tình thê lương trong vực sâu tăm tối.
Bài hát phúng điếu không ai hát, vì nơi này không có ai cả.
Cuối cùng Hư Không Quân hoàn thành kiệt tác của mình. Kiếm gãy được đúc lại, một luồng thần quang chói lóa mê hồn lưu chuyển khắp thân kiếm, luồng thần quang tràn ngậm ánh đen.
Ánh đen thuộc về cái chết và hủy diệt, thần quang thuộc về kì tích của thần linh.
Đây chắc chắn là thần binh độc nhất vô nhị, hoàn mỹ tới mức không thể tồn tại trên đời.
Không một từ ngữ nào diễn tả được sự hoàn mỹ và tà ác của thanh kiếm này, nó lại được ác ma vững vàng nắm lấy.
Tôi nghe được tiếng thì thầm trong bóng tối, phát ra từ cánh cổng hư không phía sau ác ma. Vô số ngục thú hết lời khen ngợi thanh kiếm ở bên kia cánh cổng.
Tôi lại nghe được tiếng vang của thời không từ huyền quan hoang vu của mình. Huyền quan của tôi từng đại diện cho thế giới tương lai, nhưng giờ đây nó lại chỉ được sử dụng làm lăng một của Thời Không Quân. Ông ấy cứ mãi ngủ say không tỉnh, chỉ phát ra tiếng thở dài trong giấc ngủ say.
"Ma đạo tổ sư, để cảm tạ cống hiến giúp ta rèn ra được thanh kiếm này của ngươi, ta sẽ ban cho ngươi một phần thưởng ngọt ngào." Hư Không Quân nói.
"Là gì?" Tôi hỏi.
"Cái chết. Đối với con người ở thế giới các ngươi mà nói, không có gì ngọt ngào và đáng nhớ hơn cái chết."
"Vậy trước khi chết, ta có thể hỏi ông một câu không?"
"Như ngươi ước nguyện."
"Thanh kiếm này có tên không?"
Câu hỏi của tôi, lại thành công làm trì hoãn thời gian.
Mặc dù tôi không biết liệu sự trì hoãn này có còn ý nghĩa với tôi hay không.
Hư Không Quân rơi vào trầm tư, vết thương trên ngực ngày càng nghiêm trọng, nhưng gã tựa hồ không để ý chút nào.
"Từng có một cái tên. Ta đặt tên nó là Kẻ Hủy Diệt Vạn Vật, Hư Không Nhận. Nhưng lúc này nó đã có thêm biến hóa, mạnh mẽ hơn trước. Ta tin nếu chủ nhân của Thỗn Nguyên Thái Cực sống lại, ta cũng có thể dùng một kiếm chém được Thái Cực đồ của hắn. Ta cần phải nghĩ ra cái tên mới cho nó."
"Thánh kiếm không tên. Ông định đặt tên gì cho nó?" Tôi hỏi.
"Vạn vật quy khư, hủy diệt bình minh, cắt đứt hi vọng, để thế giới vĩnh viễn chìm đắm trong bóng tối hư không. Thanh kiếm này nên đặt theo tên của ta. Ta gọi nó là Vô Cực Hư Không Kiếm." Hư Không Quân nói với vẻ mặt tự hào.
"Chúc mừng." Tôi nhẹ giọng nói.
"Cùng vui. Chúc mừng ngươi trở thành vong hồn đầu tiên bị kiếm của ta giết."
Thương thế của ác ma ngày càng nặng. Gã vừa nói ra lời này, cũng tự nhận ra được vấn đề này.
Kiếm đã được rèn một cách hoàn mỹ. Chỉ cần gã giết tôi lần nữa, ngay khi gã rút lui vào khoảng không, thế giới sẽ bị hủy diệt với ngục thú phía sau gã.
Ác ma một tay nắm chặt Hư Không Kiếm, nhẹ nhàng đâm về phía trước.
Lưỡi kiếm sắc bén dễ dàng xuyên thủng ngực tôi như đâm qua mảnh giấy.
Trước mắt tôi tối đen như mực. Thậm chí là trước khi chết tôi cũng không hỏi gã, tôi, rốt cuộc là cái gì…