Điều đáng buồn nhất là, hư không đó rất có thể lại là đích đến của mọi sự tồn tại, đây mới là sự bi ai to lớn nhất.
"Thật đáng tiếc, kiếm đạo siêu việt như vậy lại phải dùng để bảo vệ một thế giới vụn vỡ tầm thường chẳng đáng nói đến..."
Ác ma mở miệng, lời nói như sấm sét, đánh vào trái tim tôi, máu từ thất khiếu trào ra òng ọc.
"Gia nhập cùng với ta và ngươi sẽ được nếm trải niềm vui ngọt ngào nhất trên thế gian này, niềm vui của sự hủy diệt. Vả lại ta có thể chắc chắn rằng, ngươi có thể hiểu bản thân mình rõ ràng hơn và không bao giờ bị dụ hoặc bởi mộng cảnh nữa.”
“Ta vẫn luôn sống một cách rất chân thật…” Tôi yếu ớt trả lời.
"Trong thế giới của ngươi, chỉ có cái chết là hiện thực duy nhất, mà cái chết không phải là sự kết thúc mà chỉ là sự khởi đầu của một thứ khác mà thôi.”
"Có lẽ cái chết đáng được ca ngợi trong cách nhìn của ngươi, nhưng ta vẫn phải sử dụng thanh kiếm trong tay ta để bảo vệ tôn nghiêm của người đang sống."
"Từng có vô số người đã nói điều này trước mặt ta. Ngươi có biết kết cục của họ không?"
Tôi im lặng.
m thầm tích lũy sức mạnh, chuẩn bị phát động cuộc tấn công.
Trước sức mạnh thần uy của ông ta, cả sinh lực, thần niệm và ý chí của tôi đều nhanh chóng suy giảm và cạn kiệt.
Dù bị nỗi sợ hãi thống trị nhưng thanh kiếm vẫn giữ lại hơi ấm cuối cùng của sự sống.
Chỉ vì trong tay tôi còn có một thanh kiếm, trên thân kiếm có khắc ngàn vạn lời tiên tri thuộc về người sống.
Tôi nhận thấy vết thương trên ngực ác ma ngày càng nghiêm trọng, máu đổ như thác nước, chảy khắp mặt đất vực thẳm.
"Từng có một tên trộm từng đánh cắp một hạt giống thế giới quý giá của ta, có người đã lợi dụng hạt giống thế giới này để dệt nên một giấc mơ hoàn hảo và cố gắng biến nó thành vĩnh hằng. Đáng tiếc, chỉ cần là giấc mơ thì sẽ có ngày phải thức tỉnh."
"Kẻ trộm mà ngươi nhắc đến phải chăng là Tạ Mạt Lăng, Ma Đạo Tổ Sư? Nếu như ngươi đã biết ông ấy là người đánh cắp hạt giống thế giới của ngươi, tại sao ngươi lại không giết chết ông ta?" Tôi hỏi.
Tôi muốn kéo dài thời gian ra càng lâu càng tốt.
Hư Không Quân không thể ở lại thế giới của chúng tôi quá lâu, tôi sẽ lợi dụng lúc ông ta yếu nhất để giáng một đòn chí mạng lên người ông ta.
"Ta không giết hắn là bởi vì hắn không xứng để ta xuyên qua vũ trụ đến thế giới của các ngươi, ta chỉ cần một bóng ảnh phản chiếu đã có thể tiêu diệt hắn."
"Nếu ngươi không giết hắn, lại muốn giết ta, ngươi cũng coi trọng ta quá rồi."
"Xem ra ngươi vẫn chưa biết rốt cuộc thì mình là thứ gì."
“Ta là cái gì?”
“Ngươi là…”
Ác ma chỉ nói được một nửa lời, lông mày đã nhíu thật chặt.
Rất hiển nhiên, điều ông ta định nói đã dấy lên sự nghi hoặc trong lòng ông ta, hoặc là ông ta đột nhiên quên mất điều mình đang muốn nói.
Tuy nhiên, sự rối rắm này không kéo dài được bao lâu, ngay sau đó ông ta lại cau mày, trên môi nở một nụ cười chế giễu.
“Ta nghĩ ra rồi, ngươi chính là…”
Vào thời điểm ác ma sắp tiết lộ ra sự thật, tôi đã quyết định tấn công.
Đây là thời điểm tôi đang chờ đợi, thời điểm hoàn hảo để tấn công.
Những gì ác ma muốn nói đối với tôi rất quan trọng, thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống của tôi, ông ta nghĩ tôi sẽ kiên nhẫn lắng nghe hết câu.
Thậm chí, ông ta còn nghĩ rằng, miễn là người có tai nghe, thì nên chăm chú lắng tai nghe sự thật mà ông ta muốn nói.
Tiếc thay, tôi lại muốn làm điều ngược lại.
Thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ không còn đủ để giải phóng kiếm khí, đòn tấn công của tôi gần như yếu đến mức nực cười.
Bởi vì cơ thể tôi đã bị bóng tối ăn mòn, nên tôi thậm chí không thể di chuyển quá dữ dội, gần ngay trước mắt, xa tận chân trời.
Cuối cùng, tôi chọn cách ném thanh kiếm gãy trong tay mình đi.
Kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng và không có bất kỳ sức mạnh tấn công nào, nhưng nó lại được cắm thẳng vào lồng ngực của ác ma ở một góc độ hoàn hảo và khó thực hiện nhất...