Chân tôi giẫm lên nền đất đen trống rỗng, như thể bất cứ lúc nào tôi cũng có thể rơi xuống vực thẳm khác.
Màn sương đen có sức xuyên thấu linh hồn, ăn mòn xương cốt, trực tiếp ngốn lấy linh hồn, máu thịt người khác. Tôi không thể không nín thở, nheo đôi mắt lại.
Kiếm tâm đập liên hồi như trống đánh, màng nhĩ như bị xé toạc, rõ ràng là chẳng có âm thanh gì nhưng lại rất chói tai.
Xuyên qua bóng tối vô tận, tôi nhìn thấy một cơ thể ma quái khổng lồ, trên đầu đầy những chiếc sừng kim loại sắc nhọn và một bộ áo giáp đang cháy rực ngọn lửa màu đen.
Bộ chiến giáp này phát ra ánh kim loại và mang theo sức mạnh cháy bỏng của ngọn lửa.
Tóc ông ta như một dòng lửa cháy rực, râu ông ta như lưỡi dao sắc bén chưa hơ qua lửa. Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt thật của ông ta, vì khuôn mặt anh ta bị bao phủ bởi nguồn thần uy vô tận.
Cũng như thể một con kiến thì chẳng cách nào nhìn rõ mặt của loài người.
Ác mà này vừa đáng sợ là vừa hoàn hảo đến tột đỉnh.
Nhìn thấy ông ta, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng chúng tôi không thuộc cùng một thế giới.
Trước mặt ông ta, thé nhỏ bé không chỉ một mình tôi mà cả thế giới tôi đang sống cũng trở nên mỏng manh và yếu ớt.
Không gian xung quanh ông ta bị bóp méo, không chỉ ánh sáng và bóng tối mà còn cả các chiều không gian cũng bị vặn vẹo cả.
Bây giờ tôi đã hiểu tại sao ông ta không thể đích thân đến thế giới của chúng tôi mà phải cử đi một bóng hình phản chiếu.
Bởi vì ông ta đến từ một không gian với vĩ độ cao, ông ta là một sinh vật cao cấp, việc ông ta đến xuyên qua các vĩ độ mà đến, đã tạo cho bản thân ông ta sự thương tổn không nhẹ, tôi thấy lồng ngực ông ta nứt toạc ra, để lộ nội tạng đỏ hồng.
Ông ta cau mày lại, dường như đang rất đau đớn.
Đến với thế giới mỏng manh và yếu ớt này, đã làm tổn thương cơ thể hoàn hảo của ông và đồng thời cũng đã xâm phạm đến tôn nghiêm của ông ta.
Hư Không Quân, chủ của sự hủy diệt, kẻ đã giơ tay đã có thể tiêu hủy hàng ngàn vạn ngôi sao và phá hủy vô số vũ trụ trong đời, lại không thể không đích thân đến để hủy diệt thế giới nhỏ bé của chúng tôi, đối với ông ta thì đây là một sự báng bổ.
Sự báng bổ này khiến ông ta vô cùng tức giận, ông ta đang trừng mắt nhìn tôi, trong đôi mắt ông ta chứa đầy sự nhạo báng vô tận và lóe lên sự khát máu.
Vũ khí của ông ta là một thanh kiếm, một thanh kiếm gãy giống như thanh kiếm trong tay tôi.
Khí tức tà ác kinh người, nửa trên của lưỡi kiếm đã bị gãy, nửa còn lại vẫn mang theo sức mạnh xé nát bầu trời.
Tôi rất tò mò về việc ai đã chặt đôi thanh kiếm của ông ta, bởi vì tôi không thể tưởng tượng được ai khác có thể là đối thủ của tên ác ma đứng trước mặt tôi đây.
Một ác ma hoàn hảo, chẳng ai sánh bằng.
Tôi đã nhìn thấy Thời Không Quân, Thời Không Quân yếu đuối và lố bịch như một đứa trẻ khi đứng trước mặt ông ta.
Tôi cũng từng nhìn thấy Nam Hoa, càng khó tưởng tượng Nam Hoa nhiều lần thoát chết dưới sự truy đuổi của ông ta, điều này là chuyện không thể nào.
Trong lúc này trong lòng tôi dâng lên một cảm giác thất bại mãnh liệt, lẽ nào chỉ có sự hỗn loạn và hư không mới là vĩnh hằng thực sự?
Nếu Vô Cực là hình thái cuối cùng thì tại sao trên đời này lại có Thái Cực?
Tôi nhớ ra rồi, đó là sức mạnh của mộng cảnh.
Nam Hoa đã dựa vào sức mạnh của mộng cảnh, mới có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác.
Thế nhưng, mộng cảnh cũng là một loại hư vô.
Thùy Họa đã từng nói, thứ tồn tại cuối cùng sẽ vỡ tan, thứ vĩnh cửu cuối cùng rồi cũng sẽ diệt vong, cuộc đời này là muôn màu muôn vẻ, đều là thứ dụ hoặc lòng người cả.
Có thể thấy cô cũng đồng tình với hư vô, nhưng cái hư vô mà cô nghĩ chắc chắn không đáng sợ bằng những gì cô nhìn thấy trước mắt.
Ác mộng cuối cùng cũng phải tỉnh và tôi nhìn thấy sự mong manh của bản thân mình, cũng thấy được sự mong manh của thế giới.
Hư Không Quân không cần phải tự mình ra tay, chỉ cần thể hiện cơ thể hoàn hảo của mình, đã khiến tôi hiểu rõ, hiểu sâu sắc về Hư Không Quân.
Một số người tồn tại chỉ để sống, để bảo vệ bản thân, tìm kiếm điểm chung và khác biệt khi cùng nhau chống chọi, để hòa hợp mình với thiên nhiên.
Mà một số người tồn tại là để hủy diệt, chỉ có sự hủy diệt và giết chóc vô tận mới có thể khiến họ cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Tương tự như vậy, chỉ bằng cách tạo ra khoảng hư không từ nơi này đến nơi khác, thì trái tim vốn đã trống rỗng của họ mới có thể được lấp đầy.
Bởi vì khi bạn nhìn chằm chằm vào vực thẳm thì vực thẳm cũng đang nhìn chằm chằm vào bạn.