Một khi Côn rơi vào khoảng hư không, tất thảy hạt giống sự sống của thế giới này đều sẽ bị mất đi và ánh sáng của các vị thần cũng sẽ bị che lấp.
"Nam Hoa!"
Vào thời điểm quan trọng gay go nhất, tôi hét lên tên của Nam Hoa, cầm theo nửa thanh kiếm đã gãy đôi nhảy xuống vực sâu hư không.
Tốc độ của tôi rất nhanh, vượt qua cả giới hạn của mình.
Điều này là do tôi chưa tham gia bất kỳ trận chiến nào và đang bảo toàn thể lực của mình nên cơ thể, ý chí, linh hồn và kiếm ý của tôi đều ở trạng thái đỉnh cao.
Khi tôi rơi xuống, đồng thời cũng giải phóng hình kiếm khí hỗn loạn của thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ. Luồng kiếm khí này tuy được giải phóng ra nhưng không bung loạn, chỉ quanh quẩn xung quanh tôi, tạo thành một vòng xoáy hình mũi khoan.
Khi tốc độ rơi của tôi tăng tốc dần, vòng xoáy hình chóp nhọn này ngày càng lớn hơn, dần dần hội tụ thành cơn bão kiếm khí hỗn loạn mạnh mẽ.
Cơn bão kiếm khí hỗn loạn đã ngăn cách tôi tương tác với thế giới bên ngoài, đồng thời khiến tôi càng ngày càng có được tốc độ cực cao.
Chẳng bao lâu, tôi đã vượt qua Côn đang rơi xuống một cách mất thăng bằng, vượt qua Thùy Họa và Phá Quân cùng những người khác vẫn đang trong cuộc huyết chiến nơi vực thẳm.
Khi lướt ngang qua họ, tôi giơ tay đánh ra hai luồng kiếm khí, luồng khí này đẩy họ lên trở lại lưng Côn Bằng.
Nam Hoa bắt đầu phát huy lực lượng, cá âm dương đen trắng tăng tốc bơi nhanh hơn, tạo thành một cơn lốc xoáy đen trắng, liều mạng kéo Côn Bằng lên trên. Tuy nhiên, vì Hư Không Quân đã vươn cánh tay to lớn vào thế giới này nên Nam Hoa không thể chống cự được hơn nữa, Côn Bằng vẫn từ từ lắc lư rơi xuống.
Tôi đã vượt qua Côn Bằng và rơi vào làn thú triều từ địa ngục vô tận.
Cơn bão kiếm khí điên cuồng cắn xé, bất kỳ con quái thú địa ngục nào cố gắng đến gần tôi đều bị cơn bão kiếm khí cứa qua rồi vỡ nát.
Lần này, tôi dùng toàn bộ quyết tâm và mọi thứ trong huyền quan để dồn lực tấn công. Kể từ thời điểm kiếm khí giải phóng dòng kiếm khí hỗn loạn đầu tiên, huyền quan của tôi đã bắt đầu sụp đổ và trở nên trống rỗng.
Cùng với việc giải phóng dòng năng lượng kiếm khí, huyền quan của tôi bắt đầu thu nhỏ lại, mỗi gốc cây ngọn cỏ bên trong đều bị tôi hiến tế thành kiếm khí.
Dùng toàn bộ huyền quan biến thành kiếm khí, sau đó kết hợp với kiếm tâm hỗn loạn được giải phóng ra, tạo thành một cơn bão kiếm khí hỗn loạn.
Tôi trong trạng thái này, không ai có thể ngăn cản, cũng không ai có thể chặn lại.
Giống như khi Lưu Phong Thiên Tôn thân hóa mưa sao băng, tôi luyện hóa toàn bộ huyền quan của mình.
Máu huyết của quái thú sôi sục lên, không biết bao nhiêu ác linh đã tan biến.
Lực hút của Hư Không Quân kết hợp với sức mạnh xuyên thấu của cơn bão kiếm khí, đã khiến tốc độ của tôi thực sự đạt đến cấp bậc cực hạn của vũ trụ vạn cổ.
Thậm chí, chỉ cần tăng nhanh thêm một đơn vị nữa, tôi sẽ xuyên qua cả thời gian, biến mất tăm mất dạng.
Với tốc độ không thể kiểm soát như vậy, hình bóng của tôi bắt đầu nhấp nháy, đôi khi biến hiện thực thành hư, đôi khi từ hư vô trở thành thực tại, bản thân tôi đang ở trong nhập nhằng giữa ánh sáng và bóng tối.
Huyền quan đang biến mất nhanh chóng hơn, thế giới thuộc về tôi ngày càng nhỏ hơn, năng lượng kiếm khí bộc phát ra thì ngày càng lớn mạnh hơn.
Không ai có thể ngăn lại sự đặt cược của tôi vào thế giới tương lai, tất cả tà ma và ác linh đang cố gắng ngăn cản tôi sẽ chỉ có con đường chết.
Bên tai tôi văng vẳng những tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau, bữa tiệc thịnh soạn của địa ngục và trách nhiệm giết chóc của thanh kiếm, tất cả đều tập trung về nơi đây.
Tôi dùng hết sức vung thanh kiếm trong tay, hình kiếm khí vốn đang trạng thái hình chóp nhọn nay đã được tôi bung ra tứ phía.
Sau khi bung nó ra, tôi nhận được một kiếm hải.
Kiếm hải hỗn loạn.
Lúc này, nước biển ở huyền quan đa số đều đã được tôi luyện hóa, núi non cũng biến mất.
Tôi biến đá, cỏ và cây cối hóa thành kiếm khí và hòa nó vào kiếm hải, dung hòa những cơn gió lớn, mưa to vào kiếm hải, hòa trộn mặt trời, mặt trăng và các vì sao bên trong huyền quan của tôi vào cả kiếm hải.
Tất cả mọi thứ có trong huyền quan, tôi đều dung hòa chúng vào kiếm hải.
Kiếm hải bao trùm vực thẳm, cắt đứt sức mạnh nuốt chửng của Hư Không Quân. Sau một thời gian ngắn bị cô lập, Côn Bằng cuối cùng đã thoát khỏi khốn cảnh, lực hút Thái Cực của Nam Hoa đã hút Côn Bằng khỏi lồng giam.
Côn Bằng lại bay lên trên, tôi thấy Thùy Họa đang rơi xuống mà không quan tâm đến sự an toàn của bản thân.
Phá Quân đưa tay về phía Thùy Họa, ống tay áo của Tạ Lưu Vân vòng qua eo cô, Tử Dục Nữ Đế kéo cô ấy lên bằng sức mạnh tinh quang, tiếng thú gầm của Khương Tuyết Dương đã đánh tan ý chí và quyết tâm của Thùy Họa...
Địa Tạng Vương đã dùng nỗ lực cuối cùng của mình, biến ra một bông sen đỏ nở dưới chân Thùy Họa.
"Không! Tạ Lan!"
"Anh đã hứa với em rồi mà!”
"Tạ Lan!"
Thùy Họa đã bộc lộ bộ mặt điên rồ nhất của cô ấy kể từ khi chúng tôi gặp nhau, tôi có thể nghe thấy tiếng hét thấu tâm can của cô ấy nhưng tôi chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Bao nhiêu yêu hận tình thù, bao nhiêu sự sống và cái chết trong một khoảnh khắc.
“Xin hỏi, ngươi cũng đến đây tìm Bạch Hà Sầu sao?”
“Nếu ta lấy được Hoàng Hà Lệnh, đừng nói là Thành Hoàng Gia nhỏ nhoi đó, ngay cả quỷ tướng của m Ty đến đây thì cũng không dám làm gì ta.”
"Đáng tiếc các ngươi đã tới muộn một bước."
“Một người phụ nữ không lấy hai chồng”.
“Tử sinh khiết khoát, Dữ tử thành tuyết, Chấp tử chi thủ, Dữ tử giai lão.”
“Ta vì chàng mà bạc tóc, chàng nên quý trọng ta thì hơn.”
…
Từng cảnh tượng của những sự kiện trong quá khứ kèm theo những tiếng la hét xé lòng của Thùy Họa cứ thế lướt qua đầu tôi.
"Tạ Lan, anh gạt em!"
…
Trong cả cuộc đời tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc lừa dối ai, nhưng lại nói dối với người tôi yêu nhất.
Có rất nhiều chuyện tôi còn chưa nói với cô ấy, kể từ khi trở thành Ma Đạo Tổ Sư đến nay, tôi hiếm khi có được sự vui vẻ. Hạnh phúc không nhiều, nhưng điều tôi không bao giờ có thể quên chính là ở trong quân trướng giúp cô ấy cởi giáp, chỉnh trang y phục.
Chiến ý vẫn chưa tận, máu huyết vẫn dâng trào, mỹ nhân cởi giáp, đêm lên đồ.
Trong tình cảnh này, tuyết ở Côn Lôn và nước ở ao Hoa Đào dường như đều trở thành phông nền...
Rốt cuộc, Thùy Họa vẫn không vùng vẫy thoát ra được, cô ấy cứ khóc, nôn ra máu, tóc rối bù, trông rất thê thảm.
…
Sự cân bằng ngắn hạn của kiếm hải rất nhanh chóng đã bị phá vỡ. Hư Không Quân duỗi ra một đôi tay và khuấy động toàn bộ nước biển phía bên dưới, gây ra những đợt sóng lớn.
Kiếm hải của tôi không thể phong ấn vực sâu, cho dù tôi cược hết cả toàn bộ huyền quan, tôi cũng chỉ có thể trì hoãn nó một lát.
May mắn thay, tôi đã nhìn thấy Côn kịp rời khỏi vực thẳm và trở về bầu trời trong xanh vào giây phút cuối cùng trước khi kiếm hải vỡ vụn.
Cuối cùng tôi cũng buông bỏ tâm can đang giằng xé của mình và cuối cùng cũng có thể tập trung toàn bộ sức lực vào trận chiến cuối cùng với Hư Không Quân.
Tôi trút kiếm hải ra và dùng toàn bộ nguồn kiếm khí vô tận chém một nhát về phía đáy vực thẳm hư không.
Thú triều cuồn cuộn bị kiếm hải nhấn chìm, gây ra vô số thương vong.
Đợi khi kiếm khí bị dập tắt, trong vực sâu đã không còn bất kỳ sinh vật sống nào, chỉ còn lại bóng dáng uy nghiêm của Hư Không Quân!