Tuy nhiên, tôi không muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ này và cũng không được phép tỉnh dậy.
Nam Hoa với sức mạnh Thái Cực Đồ đối đầu với lực lượng nuốt chửng từ vực sâu, Côn Bằng ở trong một luồng xoay vòng bất tận, nhưng tạm thời đã ngừng không rơi xuống nữa.
Mà trên lưng Côn Bằng, Thùy Họa và những người khác lại rơi vào một trận chiến cam go và đẫm máu hơn.
Cánh cổng hư không đã được mở ra, vô số quái thú địa ngục đã được dịch chuyển từ đó đến thế giới của chúng tôi, họ muốn tiêu diệt hết tất cả những quái thú này và không một con nào có thể trốn thoát.
Cuộc chiến bất tận vẫn tiếp tục như thể không có hồi kết.
Tôi cầm chuôi kiếm trong tay và quan sát chuyện đang xảy ra.
Nhưng lại không nhảy xuống vực thẳm và tham gia trận chiến.
Cơ hội dành cho tôi chỉ có một và tôi không thể thất bại, một khi thất bại thì cả thế giới sẽ tan vỡ.
Tôi nhìn thấy Thùy Họa càng đánh càng hăng say, tôi thấy mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của A Lê, tôi có hơi lo lắng không biết mũi tiễn của cô ấy có đủ hay không.
Tôi thấy bộ quần áo trắng của Tạ Lưu Vân đã dính đầy máu, so với Thùy Họa và các vị thần Thái Sơ khác, sức mạnh chí tôn của ông ta cho đến bây giờ vẫn còn quá yếu, nhưng ông ta có thể gắng gượng đến giờ phút này đã sử dụng cạn kiệt sức lực của mình, bây giờ ông ta thay vì nói là dựa vào thần niệm của mình để chiến đấu chi bằng nói rằng ông ta đang chiến đấu dựa trên ý chí ngoan cường của mình.
Tôi nhìn thấy Trương Thiên Sư, ông ta đang chiến đấu hết mình với một con quái thú địa ngục hai đầu. Ông ta dùng Pháp kiếm Lôi Đình chặt đứt một trong hai cái đầu, nhưng phần lớn cơ thể anh ta đã bị đốt cháy bởi ngọn lửa địa ngục phun ra từ miệng của con quái thú.
Tôi nhìn thấy Trương Thiên Sư và cũng tận mắt chứng kiến sự nằm xuống của ông ta.
Sự xuất hiện của Tây Vương Mẫu chỉ có đủ thời gian để cứu Trương Thiên Sư khỏi tình huống bi thảm bị thiêu rụi, nhưng bà ta đã không thể cứu ông ta khỏi cái chết.
Thanh kiếm trong tay tôi run lên, nhưng tôi vẫn quyết định làm lơ trước Trương Thiên Sư.
Sau đó, tôi nhìn thấy Đạo Thần.
Tay cầm ngọn thương Thiên Tặc chiến đấu dưới đáy vực sâu, toàn thân nhuốm đầy máu.
Ánh sáng của ngọn thương Thiên Tặc càng ngày càng mờ nhạt dần, hiển nhiên là ông ta đã không thể chống đỡ được nữa.
Ở bên cạnh ông ta là Bạch Thắng Tuyết tựa như đóa sen, luôn theo sau ông ta..
Nếu không phải là vì bảo vệ cô ấy, Đạo Thần cũng sẽ không khốn khổ như vậy, nhưng ông ta không phàn nàn chính là bởi vì sự quyết tâm của Bạch Thắng Tuyết.
Long Vương cuối cùng của Long tộc cũng đã chiến tử, Đắc Kiều phun ra ngọc rồng và hấp thụ toàn bộ tinh hoa trong đó.
Cô ấy cũng không thể chống đỡ lâu hơn được nữa.
Tinh bàn của Tử Dục Nữ Đế đã vỡ tan, tất cả các vị Tinh Quân theo sau bà, toàn bộ cũng đều đã nằm lại, biến thành những đốm sao và chìm trong bóng tối vô tận.
Phá Quân Hộ pháp Thiên Tôn tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng khối ngọc này đã đầy vết rạn nứt.
Tuyết Dương hóa thành Kim Ngao, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hình thái chiến đấu của cô ấy. Cô ấy và Liễu Chi Nhung chăm sóc lẫn nhau, cùng chống lại những sát kiếp ập đến hết lần này đến lần khác.
Địa Tạng Vương Thiên Tôn, như ngọn đèn cạn dầu. Ông ta lui về phía sau cùng của Côn Bằng và niệm chú Vãng Sanh…
Nguyên Duệ vẫn đang chiến đấu hết mình, sức chiến đấu của cô ấy không thể xem là mạnh, những phân thần mà cô ấy có thể triệu tập cũng đã bị tan vỡ, giờ đây chỉ còn lại bổn tôn cô ấy ở lại chiến đấu, mà sát kiếp thì chẳng ngừng…
Đệ tử Ma đạo, đệ tử Tiên đạo, đệ tử Nhân đạo, dũng sĩ Nhân gian, dũng sĩ m Ty, lượng người tôi có thể thấy còn lại rất ít. Đối với những người có thể sống sót, tôi chỉ có thể nói rằng họ là con cưng của vận mệnh, cũng là những chiến binh mạnh nhất trong hư không qua các thời đại và là niềm tự hào của chúng sinh.
Người khốn khổ nhất chính là Côn Bằng, ý chí của ông ta sắp yếu dần đi, đôi mắt lơ đãng ngước lên hết lần này đến lần khác, muốn bắt lấy bóng dáng Nam Hoa.
Đáng tiếc ông ta không nhìn thấy được, người tạo tác ra giấc mộng, làm sao có thể nhìn thấy những thứ ngoài mộng được?
Cuối cùng, trong lòng Côn Bằng bị nỗi tuyệt vọng chiếm giữ lấy.
Ông ta từ bỏ việc vùng vẫy và nhanh chóng rơi xuống vực thẳm.
Hành động này của Côn Bằng khiến những sinh vật ban đầu bị mắc kẹt trong trận chiến khốn khổ lại phải rơi vào đường chết.
Đạo Thần chết trong trận chiến, Bạch Thắng Tuyết nằm xuống, Công chúa Đắc Kiều chiến tử, Liễu Chi Nhung bị rơi vào bóng tối, sống chết không rõ.
Địa Tạng Vương Thiên Tôn, mất, biến thành hoa sen đỏ, chiếu sáng trong bóng tối như những vì sao.
Đúng lúc này, một thanh âm lớn từ trong cổng giới hư môn truyền đến, một bàn tay hắc ám khổng lồ duỗi ra.
"Ta đến rồi……"