Hư Không Quân chỉ còn một bước nữa là có thể rút lui hoàn toàn vào cổng Hư Không. Nói đúng hơn là gã chỉ cần thu về thanh kiếm sau lưng.
Có thể ác ma liên tục bị suy yếu bởi chiều không gian, mất nhiều máu tới mức sau khi giết tôi, gã chỉ có thể thu kiếm rút lui.
Ác ma có kiêu hãnh của ác ma. Gã có thể lựa chọn bỏ chạy nhanh chóng, điều này chỉ khiến dáng vẻ của gã trông có chút nhếch nhác, không ai dám cười nhao. Bởi vì nhìn khắp vũ trụ, gã đã xứng với một bậc quân vương.
Nhưng gã muốn bước đi từ tốn hơn.
Chính lòng tự tôn này đã khiến gã không tránh được phải gánh được bất hạnh kéo theo.
Đạo Tổ Tạ Mạt Lăng trở lại, quy luật Thiên địa đã mở ra cho y thông đạo thời không đặc biệt. Y đột nhiên nhảy ra khỏi khoảng không, xuyên qua bóng đêm như tia sét rồi chạm tới vực thẳm.
Thời điểm ác ma chuẩn bị rút lui khỏi cánh cổng Hư Không, Tạ Mạt Lăng một thân khí phách anh hùng xông tới, dồn toàn lực vào Thiên Tặc Thương trong tay, hàng vạn thần mang từ trong thương bùng phát ra ngoài.
Mũi thương tựa tinh đẩu, đâm mạnh vào bàn tay đang cầm kiếm của ác ma.
Thân thể ác ma hoàn mỹ cho dù bị trọng thương cũng không dễ dàng bị những kẻ hạ đẳng làm tổn thương, thậm chí không để lại một giọt máu ác ma nào.
Tiếc là, người tới lại là Tạ Mạt Lăng.
Tạ Mạt Lăng hoàn toàn không tới từ chiều không gian bậc thấp của chúng tôi. Giống như ác ma, y cũng tới từ chiều không gian bậc cao, nhưng thế giới của y đã bị Hư Không Quân hủy diệt từ lâu.
Gào!
Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên từ phía sau cánh cổng Hư Không, trực tiếp xét nát bức màn ánh sáng của cánh cổng Hư Không. Không biết có bao nhiêu ngục thú đã chết vì tiếng gầm phẫn nộ này.
Tiếng gầm tới từ vực sâu, nhanh chóng xuyên qua khoảng không.
Côn Bằng vừa thu lại đôi cánh của mình, bị tiếng gầm làm cho sợ hãi, kêu lên một tiếng thảm thiết, rũ xuống đôi cánh to như rặng mây.
Những dũng sĩ nhân gian và các vị thần vũ trụ ở trên lưng Côn Bằng đều bị tiếng gầm làm cho chấn động thần hồn.
Khương Tuyết Dương vốn đã bị thương, lúc này liền phun ra ngụm máu.
Thùy Họa trong cơn thịnh nộ bị mất kiểm soát, trong lúc mất cảnh giác bị tiếng gầm làm cho thần hồn của cô xuất hiện các vết nứt.
Thần nhãn của Nguyên Duệ ứa máu, U Huỳnh Chúc Chiếu đều phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tạ Lưu Vân càng khốn khổ hơn, thần hồn trực tiếp rời khỏi cơ thể. Nếu không có Nam Hoa Chân Nhân nhanh chóng dẫn độ bằng Tiên Thiên m Dương Nhị Khí thì y đã không thoát khỏi nguy cơ tử vong.
...
Số ít dũng sĩ nhân gian và Chư Thần Viễn Cổ cũng bị tiếng gầm của ác ma gánh chịu nguy cơ tử vong lần nữa, thương vong cận kề.
Còn Ma đạo của tôi, Hắc Ám Cự Long sinh tử bất hòa cũng nghe được tiếng gầm từ vực sâu vang vọng khắp gầm trời, thân rồng bị hủy diệt hoàn toàn, long hồn cũng không thể thoát khỏi nguy cơ cái chết.
Long châu vỡ nát, chỉ còn lại những mảnh thần niệm, tập hợp lại hình dạng ban đầu của Liễu Đại Xà, vặn vẹo thoát khỏi vực thẳm, một thân tu vi không còn.
Khương Tuyết Dương đưa tay về hướng Liễu Chi Dung. Cô cuộn tròn trong tay Tuyết Dương, giống như Nam Hoa ôm lấy phần tàn hồn của Côn Bằng trong tay.
"Chi Dung..." Tuyết Dương bật khóc.
Chiến tướng Ma đạo vốn đã không còn nhiều. Mặc dù Liễu Chi Dung lúc này vẫn còn thần niệm, nhưng vĩnh viễn không còn mạnh mẽ như Hắc Ám Cự Long.
Thanh Khâu Hồ tộc vẫn được Lưu Phong Sương bảo vệ, nhưng cả tộc Tương Liễu Quy Khư không có ai bảo vệ họ.
Tương Liễu, Tương Liễu.
Tình này chân thành, cứng hơn vàng đá.
"Nam Hoa, đây là tiếng gầm của gã sao?" Thùy Họa cứng ngắc quay đầu, lạnh lùng nhìn Nam Hoa hỏi.
"Là gã. Gã bị thương rồi. Ta chưa từng thấy gã đổ máu, cũng chưa từng thấy gã thất bại. Lúc này gã bị thương... Điều này căn bản là không có khả năng."
"Ai, Ma đạo tổ sư đời trước đã trở thành truyền thuyết. Quả nhiên có những việc, chỉ có ngài ấy mới có thể làm được." Tử Dục Nữ Đế than thở.
"Sao nào? Trong mắt cô, Tạ Lan nhà ta kém xa hắn?" Thùy Họa cau mày, trừng mắt nhìn Tử Dục.
"Tử Thần bệ hạ, tôi không phải có ý này." Tử Dục nói xong mới ý thức được lời mình nói không ổn, hoảng sợ xin lỗi.
"Thùy Họa."
Tuyết Dương lên tiếng gọi Thùy Họa, nhưng Thùy Họa chỉ hừ lạnh rồi không để ý tới nữa.
Trên lưng Côn Bằng chỉ còn hơn chục người. Tất cả mọi người bao gồm Nam Hoa chân nhân đều bị thương.
Nhưng không ai trong họ muốn rời đi. Họ đều đang chờ đợi tin tức từ dưới vực thẳm.
Tiếng gầm của Hư Không Quân đã mang cho họ chút hi vọng. Họ hi vọng Tạ Mạt Lăng có thể tận dụng cơ hội đẩy lùi Hư Không Quân và cứu lấy thế giưới sắp sụp đổ.
Còn về cái chết của tôi, không ai dám suy đoán.
Huyền quan đã vỡ nát, làm sao có thể sống sót được đây?
...
Vùng đất vực thẳm, Hư Không Quân với thân thể gần như đã hoàn toàn vượt qua cánh cổng, phát ra tiếng gầm kinh hoàng.
Cùng với tiếng gầm này, trong lòng gã nảy lên sự hối hận vô tận.
Hư Không Quân cả đời chưa từng thất bại, lần này, cuối cùng cũng phải nếm trải nỗi đau thất bại.
Gã không tính được quy luật thiên địa, không tính tới Tạ Mạt Lăng.
Quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bàn tay cầm kiếm bị Thiên Tặc Thương ghim thẳng xuống vực sâu.
Gã muốn dùng thêm sức để rút kiếm ra, nhưng vẫn hoàn toàn vô lực. Thanh kiếm vốn được liên kết với máu của gã, sau khi hấp thụ máu của ác ma, nó sẽ bạo phát thần uy vô tận. Nhưng dù tay gã có chảy thêm bao nhiêu máu, cũng không thể khơi dậy chút linh thức nào từ thanh kiếm.
Điều này khiến gã vô cùng khó chịu. Lẽ ra gã không nên vội vàng đúng lại kiếm như vậy. Gã là chủ nhân của sự hủy diệt, Hư Không Quân, có có cơ thể ác ma hoàn mỹ nhưng lại không thể có lại một thanh kiếm hoàn mỹ.
Bởi vì khi sự hoàn mỹ đạt tới tận cùng, chính là sự hủy diệt.
Gã chỉ cần dùng một thanh kiếm gãy để chiến đấu với Chư Thiên Vạn Thế, Vạn Cổ Hư Không.
Đây là sai lầm lớn nhất mà gã phạm phải cho tới hôm nay.
Hư Không Quân lại gầm lên một tiếng, từ phía sau cánh cổng Hư Không truyền đến một trận cuồng phong hủy diệt quét qua vạn giới, quét qua cơ thể Tạ Mạt Lăng.
Cuồng phong hủy diệt thổi bay vô số tinh tú, rồi tan biến theo gió.
Nó từng hủy diệt rất nhiều thế giới tràn đầy sinh cơ, xóa dổ mọi sinh linh, tạo ra những sa mạc chết chóc.
Khi cơn gió hủy diệt thổi về phía Ma tộc, trên da của y lập tức xuất hiện rất nhiều vết rách, máu thịt bay khắp nơi, máu thịt bay khắp nơi, bị cơn gió hủy diệt biến thành huyết vụ đỏ tươi.
Cắt đi mái tóc dài của y, phá hủy Đạo Phổ.
Ngay cả máu thịt cũng văng tung tóe, chỉ còn lại cánh tay lộ ra xương trắng đang cầm thương, xương cũng gần như bị nổ thành bột vụn…
Nhưng y vẫn nắm chặt Thiên Tặc Thương, dù chết cũng không buông ra! Hơi thở của Hư Không Quân cũng dần cạn kiệt. Nếu tình trạng bế tắc cứ tiếp tục, gã không chỉ mất đi một thanh kiếm hay một cánh tay, mà còn mất đi cả cơ thể ác ma hoàn mỹ của mình. Cánh cổng truyền tống Hư Không đang có dấu hiệu sụp đổ.
Đây là sự sỉ nhục mà gã vĩnh viễn không thể chấp nhận được.
Ác ma chọn cách rút lui, buông bỏ thanh kiếm trong tay, để mũi thương Thiên Tặc đâm trong lòng bàn tay, rút về cánh cổng Hư Không.
Sau một tiếng thở dài, cánh cổng Hư Không từ từ đóng lại, tiếng gầm của ngục thú cũng biến mất.
"Quỷ Thần minh minh, tự tư tự trọng." Niệm xong sấm ngôn, Tạ Mạt Lăng cuối cùng đau tới ngất đi.