Vòng xoáy đã ngừng chuyển động, bóng tối trong Vực Sâu Hiến Tế cũng đã biến mất.
Vực sâu có những lúc cũng thật nông, chỉ cần ác niệm biến mất, nơi này liền có thể biến thành bình nguyên.
Tới khi bóng tối đã hoàn toàn tiêu tan, Côn Bằng cõng trên lưng các vị thần minh từ trên không trung lượn xuống đáy vực.
Ở nơi ấy, bọn họ nhìn thấy Tạ Mạt Lăng lúc này không rõ sống chết thế nào.
Thân trên trần trụi, máu thịt lẫn lộn, một đôi cánh tay lộ ra xương trắng, bàn tay gần như đã hóa thành bột mịn, như thể chỉ vừa chạm vào liền tan thành tro bụi.
Thế nhưng, đôi tay ấy vẫn nắm chặt lấy cây thương.
Mũi thương cắm chặt xuống mặt đất, xung quanh dầm dề một bãi máu của ác ma, lúc này vẫn còn tỏa ra ánh sáng âm tà khiến các vị thần phải chùn bước.
Mái tóc đen dài lởm chởm rũ rượi che gần hết khuôn mặt của ông, trông thảm hại chẳng khác nào một tên ăn mày.
Khuôn mặt tái nhợt chẳng có lấy một tia huyết sắc, vóc dáng cao gầy trông giống như một mũi đao.
Người đàn ông đã từng để lại vô số huyền thoại và truyền thuyết lan truyền khắp Tam giới lúc này lại yếu đuối như một xác chết biết đi ở m Ty.
“Đạo Tổ, Đạo Tổ…” Nam Hoa Chân Nhân thấp giọng gọi.
Thế nhân chỉ biết đệ tử Ma đạo vạn thế thiên hồng, nhưng nào ai hay trên lưng Ma Đạo Tổ Sư phải gồng gánh biết bao nhiêu khổ đau.
Đặc biệt vị này còn là một bậc cao thủ vô song đến từ một thế giới khác, một người có thể gây dựng nên cơ đồ cho Ma đạo trong nhân gian, dùng máu huyết cả cuộc đời mình để cống hiến cho nó, cuối cùng lại vì Ma đạo mà chiến tử tại Hoàn Hồn Nhai, thân hóa Hi Di trở về cùng trời đất. Cho dù không ai rõ thân thế thực sự của Đạo Tổ nhưng những gì ngài ấy đã cống hiến một đời này cũng đủ khiến người trong thiên hạ phải rung động. Thậm chí ngay cả Đạo Tàng cũng không muốn lưu danh của ngài ấy, bởi vì một khi cái tên này được viết trong Đạo Tàng, từ nay về sau đã chẳng còn chỗ đứng cho Tiên đạo và Nhân đạo rồi.
Mà sau khi đã tường tận lai lịch thân thế của Ma Đạo Tổ Sư, những người bị lay động vì ngài ấy đã không chỉ giới hạn vẻn vẹn trong Tam giới nữa.
Thái Cổ Tam Giới, Vạn Cổ Hư Không, thậm chí ngay cả vị chủ nhân của Thái Cực - người đã du hành qua vô số không gian song song của vũ trụ, dệt nên vô số giấc mơ cũng không kìm nổi cơn xúc động của mình.
Thực ra Nam Hoa Chân Nhân chưa từng qua lại với Tạ Mạt Lăng, người thực sự quen biết Đạo Tổ thực ra là cha của cô ấy - chủ nhân của Hỗn Nguyên Thái Cực.
Thế nên, khi Nam Hoa Chân Nhân nhìn thấy Tạ Mạt Lăng trước mắt, trong lòng chỉ cảm thấy não nề và chấn động vô cùng.
Phá Quân rơi lệ, khoảnh khắc nhìn thấy người trong lòng, mọi hận thù và oán giận trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Cô thành kính quỳ xuống bên cạnh Đạo Tổ, muốn đỡ ông dậy khỏi mặt đất, nhưng lại sợ làm ông bị thương, đôi tay trắng nõn thậm chí đã vươn ra rất lâu nhưng đến một sợi tóc trước trán của người ấy cô cũng không dám gạt.
Tưởng rằng đã chặt đứt nhân quả, sau này chẳng còn liên quan gì đến nhau.
Thế nhưng vào giây phút trùng phùng ấy, trăm mối tương tư lại bùng lên.
Mối tình sâu đậm xiết bao, mưa thu dằng dẵng núi sâu chiều tà(1)
(1) Câu này muốn nói: Tình yêu sâu đậm chẳng khác nào cơn mưa mùa thu liên tục trong vùng núi sâu dưới ánh chiều tà của mặt trời lặn.
Chỉ bởi vì, cho dù tình cảm có nặng nề cỡ nào, nước mắt có rơi nhiều bao nhiêu, chỉ cần là vì người ấy…
… tất thảy đều đáng giá.
A Lê quỳ sụp xuống.
Khương Tuyết Dương quỳ sụp xuống.
Hai vị chiến tướng Ma đạo đã bị thương nặng tới mức không thể tự đứng được, lúc này cũng đẩy những cánh tay đang dìu lấy mình ra, quỳ sụp xuống đất.
Mộ Dung Nguyên Duệ cũng quỳ sụp xuống, sau lưng cô còn có mấy vị Thần Minh Thái Cổ.