U Huỳnh Chúc Chiếc bên trái bên phải cũng quỳ sụp xuống.
Tử Dục Nữ Đế chỉnh lại mũ áo.
Tạ Lưu Vân chỉnh lại mũ áo.
Tây Vương Mẫu chỉnh lại mũ áo.
Dũng sĩ Tiên đạo, Nhân đạo đều nhất tề tỏ lòng thành kính với Đạo Tổ.
Cùng với Nam Hoa Chân Nhân đồng thanh niệm: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn…”
Côn Bằng thảm thiết bi thương, sao trời khắp chín vạn dặm đều đổ lệ.
Chỉ bởi vì người đàn ông trước mắt này, người đã đâm thẳng vào người Hư Không Quân, cứu vớt cả thế giới sắp sửa tan tành.
Và cả Đạo môn sau lưng ngài ấy.
Ma đạo… Ma đạo!
Trong số những người đang có mặt, duy chỉ có Tử Thần Thái Sơ là gương mặt vẫn không lộ ra chút biểu cảm nào.
Thùy Họa không nói lời nào, khi nhìn thấy Tạ Mạt Lăng cô đã dùng một tia thần niệm quét qua cơ thể của ông ta, khi phát hiện người này vẫn còn sống, nét mặt cô lại trở nên băng lạnh như cũ.
Bất kể Tạ Mạt Lăng đã làm những gì, bất kể ông ta đã khiến bao nhiêu người cảm động.
Trước khi nhận được tin tức liên quan đến tôi, trong mắt cô ấy không hề có Đạo Tổ, Ma đạo cũng không có sư tổ.
“A Lê, trị thương cho ông ta”. Thùy Họa lạnh lùng lên tiếng.
A Lê đứng dậy, dốc sạch thần niệm của bản thân, hóa thành ánh trăng thuần khiết rọi xuống trên người Đạo Tổ.
Ánh trăng có thể giúp cho thần hồn bị hư tổn của Tạ Mạt Lãng hồi phục.
Cũng vào lúc này, U Huỳnh Chúc Chiếu phun ra hai đạo thần quang, đó lần lượt là khí Tiên Thiên Thái m(2) và khí Tiên Thiên Thái Dương(3).
(2) Năng lượng bẩm sinh của mặt trăng.
(3) Năng lượng bẩm sinh của mặt trời.
Một âm một dương gọi là đạo, âm dương khó đoán gọi là thần.
Sau khi hai đạo khí âm dương này hòa vào cơ thể, vết thương trên mình Đạo Tổ dần dần khép miệng lại.
Máu thịt mọc ra che đi xương trắng, nhưng lại nhanh chóng nứt ra.
Có những vết thương phải trải qua một khoảng thời gian mới có thể chữa lành, nhưng một số thậm chí mãi mãi không thể nào hồi phục.
Vết thương do chủ nhân của ác ma - Hư Không Quân lưu lại há có thể dễ dàng chữa trị như vậy?
Có khỏi được hay không còn phải xem bản lĩnh của Tạ Mạt Lăng.
Ánh trăng của A Lê cũng coi như tốn công vô ích, dù cô có sử dụng bao nhiêu đạo thần quang, Tạ Mạt Lăng từ đầu đến cuối vẫn im lìm như một bức tượng điêu khắc, một chân khụy xuống, hai tay nắm chặt lấy cây thương, mê man không tỉnh.
Không phải không muốn tỉnh lại, mà là không thể.
Cú đánh vừa rồi khiến vạn cổ phải kinh sợ, cơn gió hủy diệt theo sau đó đã khiến cơ thể và thần hồn của ông ta bị tổn thương nặng nề.
Mọi người đều im lặng, không ai rời đi.
Nếu Đạo Tổ suốt vạn năm không tỉnh, vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi cả vạn năm.
……
Bởi vì có một chuyện vẫn còn cần Đạo Tổ trả lời. Trời không thể một ngày không có đạo, mà giờ đây người chấp chưởng đạo trời đã không còn nữa…
Đầy trời hoa tuyết bay bay, từ giữa đôi mày của Thùy Họa rơi xuống.
Những hạt tuyết nhỏ nhanh chóng kết thành từng phiến, tuyết bay ngập cả bầu trời. Hoa tuyết dày đặc che phủ chiến trường đầy bi thương của chúng sinh, thế nhưng chẳng thể che lấp nỗi buồn trong trái tim Tử Thần.
Mỗi một bông tuyết đều tượng trưng cho một tia thần niệm của Thùy Họa, vì vậy, khi tuyết rơi ngập khắp toàn bộ Thiên Quốc cũng có nghĩa là thần niệm của cô đang lật từng ngóc ngách ở nơi này.
Cô không tìm được bất kỳ tin tức gì, cũng không cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại nào của tôi.
Cuối cùng, Thùy Họa tập trung thần niệm trên thanh Ác Kiếm bên cạnh Đạo Tổ.
Đúng lúc cô định cúi xuống nhặt thanh kiếm lên, thanh kiếm đột nhiên chuyển hướng bay lên bầu trời. Tốc độ của nó nhanh vô cùng, lúc Thùy Họa định vươn tay lên bắt lại thì thanh kiếm đã biến mất không chút dấu vết.
“Kiếm của Hư Không Quân không thể dung thứ hết thảy chúng sinh, pháp tắc trời đất đã thu hồi nó”. Nam Hoa Chân Nhân nói.
“Ồ”. Thùy Họa khẽ ậm ừ, trong lòng dường như thiếu đi một cái gì đó.