Nữ Đế du hành xuyên qua khoảng không vĩnh hằng, dùng thân phận là Thần Vận Mệnh để làm quen với thế giới mà chúng ta đang sống một lần nữa.
Vận mệnh có mặt ở khắp mọi nơi, khi Nữ Đế sử dụng sức mạnh vận mệnh để thấu suốt vũ trụ, những vị cao thủ đại năng vẫn luôn ẩn nấp trong đó không thể thoát khỏi đôi mắt của Nữ Đế, mà Nữ Đế cũng đồng thời cảm nhận được sự tồn tại của dấu tích mà Thiên Đạo để lại.
Thế nhưng cô không có cách nào chạm vào những dấu tích này, có một số việc nằm ngoài tầm tay của cô.
Số phận đã định nhân quả, bản thân không có cách nào trực tiếp can thiệp vào. Đây cũng là một chân lý pháp tắc không thể trốn tránh.
Nếu như vi phạm, sợi dây định mệnh sẽ vì thế mà đứt.
Khi du hành trong hư không, Nữ Đế vô tình liếc nhìn Thái Cổ Ma Giới, sau đó ánh mắt liền không thể rời đi.
Dấu vết tàn lưu của Thái Cổ Ma Giới mà Thiên Đạo để lại nhiều vô số, đồng thời cô cũng nhận thức được khí tức của thần điểu Chu Tước ở vùng đất này.
Khẽ thở dài một hơi, Nữ Đế tiếp tục tiến về phía Thiên Quốc.
Sau khi du hành qua vô số vị diện trên tinh không, cuối cùng Nữ Đế cũng đến chiến trường nơi diễn ra trận chiến hủy diệt ở Thiên Quốc.
Nữ Đế giáng lâm, Nam Hoa Chân Nhân là người đầu tiên cảm nhận được, sau đó mọi người đều nghênh đón sự có mặt của Nữ Đế, duy chỉ Thùy Họa và Phá Quân là không có động tĩnh gì.
Vận mệnh có thể ảnh hưởng đến những người khác, thế nhưng Tử Thần đã sớm vượt ra khỏi sự khống chế của vận mệnh.
Phá Quân không có phản ứng gì, bởi vì m Cửu U vốn là tình địch cả đời này của cô, bất kể người đến có là Nữ Đế m Ty hay vị thần Vận Mệnh, giữa hai người bọn họ vẫn luôn có một bức tường ngăn cách mắc kẹt ở đó.
Vì vậy, vận mệnh không thể ảnh hưởng tới Phá Quân.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, Nam Hoa xin chào Nữ Đế”. Nam Hoa Chân Nhân mở lời.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, xin chào chủ nhân của Thái Cực Mộng Cảnh”.
Nữ Đế gọi Nam Hoa Chân Nhân là chủ nhân của Thái Cực Mộng Cảnh là bởi vì Nam Hoa còn cách cha của cô ấy – vị chủ nhân của Hỗn Nguyên Thái Cực kia rất xa. Cô ấy đã mất đi sức mạnh sáng tạo, chỉ có thể dựa vào mộng cảnh để hiện thực hóa nó.
Sau khi Tạ Lưu Vân, Tử Dục và các vị khác liên tiếp bái chào, Nữ Đế trực tiếp đi đến trước mặt người mình quan tâm nhất.
Tuyết trắng bay bay, từ giữa đôi mày của Thùy Họa thi nhau rơi xuống.
Phá Quân vẫn im lặng như cũ, Thùy Họa lạnh lẽo tựa hàn băng, hai người lần lượt xếp hai bên một người đàn ông đã bị băng tuyết phong ấn hoàn toàn.
Năng lượng sống trong cơ thể Tạ Mạt Lăng làm tuyết tan chảy, sau lại hóa thành băng, cơ thể của ông dường như bị đóng băng, chỉ có thể cách một lớp băng mơ hồ nhìn thấy đôi gò má.
Là đôi má mà cô vẫn thường ngày nhớ đêm mong, từng yêu, từng hận.
Cho dù đã trở thành thần Vận Mệnh, nhìn thấu được nhân quả, thế nhưng chỉ vừa liếc nhìn một cái bản thân đã lập tức mắc kẹt ở đó, vĩnh viễn không thể nào thoát ra.
Nữ Đế vươn tay muốn chạm vào lớp băng che phủ trên khuôn mặt của Tạ Mạt Lăng, nhưng Phá Quân đã bước đến và ngăn lại.
Thấy vậy, Nữ Đế cười buồn mà hỏi: “Sao nào, đến lúc này cô vẫn còn ghi hận ta sao?”
Nữ Đế có thể xưng “Cô” trước những người khác, duy chỉ có thể tự xưng là “ta” trước mặt Phá Quân.
Phá Quân sửng sốt, nghĩ lại những đau khổ mà bản thân phải chịu đựng trong suốt thời gian qua, lại nhìn thấy nụ cười sầu thảm của Nữ Đế, lặng lẽ rời bước.
Trước đây cô chưa từng tranh đoạt hạnh phúc lẽ ra phải thuộc về mình, sợ mất đi kiêu ngạo của bản thân.
Giờ đây thứ còn sót lại chỉ là nỗi đau, cô vì cớ gì phải tranh giành với người khác.
Thế nhân cũng giống như vậy, rất nhiều khi thứ chúng ta tranh đoạt không phải là hạnh phúc cùng ngọt ngào mà là khổ nạn và đau thương. Đây có lẽ cũng là nỗi bi ai thuộc về bản chất con người.
Nếu mọi thứ đều có thể nhìn thấu, cuộc sống đã không khốn khổ như thế.
“Cô có biện pháp nào có thể khiến Đạo Tổ tỉnh lại không?” Thùy Họa lạnh lùng lên tiếng.
“Có”. Nữ Đế đáp một cách chắc chắn.
“Mời”.
Thùy Họa lưu loát nhanh nhẹn tránh sang một bên, giơ tay mời Nữ Đế.