Côn Bằng bôn ba, lần nữa lại vào Quy Khư.
Thùy Họa lại không đi cùng những người khác, một thân một mình lẻ loi bay đến Thái Cổ Minh giới.
Vùng đất m Dương Tuyệt Diệt đã biến mất từ lâu, Minh giới là chốn về cuối cùng của cô.
Nếu nói về việc truy tìm tung tích của tôi, người tích cực nhất không ai khác chính là cô ấy, thế nhưng, có một số đáp án không cần thiết phải nói ra từ miệng của người khác.
Từ khi Tạ Mạt Lăng nói ra hai từ “về nhà”, cô đã mơ hồ đoán được chân tướng sự việc.
Quy Khư cũng từng là nhà của cô ấy, nhưng lúc đó ở Quy Khư vẫn còn Tạ Lan tôi đây.
Giờ đây, Quy Khư không còn thuộc về cô nữa.
Cô ấy không tin tôi cứ như vậy mà tan biến vào giữa đất trời, ngay cả khi chính miệng Tạ Mạt Lăng nói ra thì cô ấy cũng không tin.
Bây giờ cô chỉ muốn quay trở về Thái Cổ Minh giới, ngồi trên Băng Phong Vương Tọa, suy nghĩ cẩn thận về mọi chuyện đã xảy ra. Đồng thời, cô ấy cũng chuẩn bị tinh thần tìm kiếm khắp vạn cổ hư không.
Tử Thần kiểm soát ký ức nếu không có dấu vết ký ức về tôi tồn tại trong hư không, thì cô ấy mới tin rằng tôi đã không còn trên thế giới này.
Trước khi rời đi, cô đã gửi một luồng truyền âm bằng thần niệm đến cho Mộ Dung Nguyên Duệ.
“Cứ tin tưởng ở ta, ta nhất định có thể tìm được anh ấy!"
"Đương nhiên." Nguyên Duệ trả lời lại bằng giọng điệu tự tin hơn cả cô ấy.
Thông minh như Mộ Dung, giỏi nhất là việc nhìn thấu lòng người., một câu “về nhà” của Đạo Tổ, cô ấy làm sao có thể không hiểu được ý nghĩa thâm sâu trong lời nói đó chứ.
Cô ấy sẽ không hỏi gì thêm dù cho là nửa chữ, bởi cô ấy không tin điều đó.
Trên thực tế, sau khi Đạo Tổ nói lời đó, hầu hết những người có mặt đều ngầm biết kết cục của tôi.
Nam Thiên Môn, ba nhóm tách ra và mỗi nhóm trở về Tổ đình của mình.
Mộ Dung Nguyên Duệ cũng không theo Côn trở về Quy Khư mà đi đến Tổ đình Tiên đạo.
Ma Đạo Tổ Sư đã trở lại và ông ấy bắt buộc phải trở về Thiên Đình để giải thích về cái chết của Công chúa Đắc Kiều. Đắc Kiều là Tiên Đạo Tổ Sư, sau khi cô ta qua đời, Tiên đạo phải chọn ra một Tổ Sư mới.
Về phần Thái Cổ Thần giới, những vị thần linh may mắn sống sót đó đã mang theo U Huỳnh, Chúc Chiếu trở về, Thuần Quân cũng ở lại Thần giới.
Cửu U Nữ Đế trở lại m Ty, từ đầu đến cuối Đạo Tổ đều không giao tiếp gì với bà ta, ngay cả Phá Quân cũng có chút không đành lòng.
Côn Bằng mang theo Nam Hoa Chân Nhân, Tuyết Dương và một số chiến tướng Ma đạo vào Quy Khư, trong khi Đạo Tổ và Phá Quân tự cưỡi mây bay đi.
“Anh có hơi tàn nhẫn với m Cửu U rồi." Phá Quân lên tiếng.
“Anh làm vậy là muốn tốt cho cô ấy.”
"Ba ngàn năm trước anh cũng đã như vậy, lừa gạt mọi người, khiến người ta chỉ nhớ dáng vẻ vô tình của anh."
“Có một số việc ba ngàn năm trước ta làm, ba ngàn năm sau ta cũng sẽ không bù đắp được. Nữ Đế đã trở thành hiện thân của vận mệnh, nếu như vì ta mà lại rơi vào nhân quả, vậy thì lục đạo, tam giới cùng chúng sinh sẽ do ai chỉ dẫn nữa đây?”
“Tất cả chúng sinh đều phải được vận mệnh dẫn dắt sao?” Phá Quân hỏi.
"Trời không thể một ngày không có đạo, nước không thể một ngày không vua, vận mệnh cũng vậy. Khi vận mệnh mất đi xiềng xích, cả hai bờ đều sẽ trở thành địa ngục." Đạo Tổ đáp lời.
Thiện ác cuối cùng rồi sẽ có quả báo, Thiên đạo vốn là sự luân hồi.
Người đời thường cho rằng pháp tắc đất trời không có linh tính hay ý thức, thực ra, vận mệnh là sự kéo dài ý chí của Thiên đạo.
Cả hai đều kế thừa một phần quy luật của đối phương và bổ trợ cho nhau, kết hợp với nhau mới tạo ra ngàn vạn hồng trần, thần, ma, thiên tôn như ngày hôm nay.
“Nếu như anh đã nói là trời không thể một ngày không có đạo, vậy bây giờ Thiên đạo vẫn còn tồn tại sao?”
Thiên đạo của khi xưa đã mất đi, Thiên đạo của hôm nay chính là tôi. Phá Quân hỏi điều này chính là đang hỏi về tin tức của tôi.
“Anh không biết." Đạo Tổ trầm mặc một lát rồi trả lời.
“Cả anh cũng không biết à?” Phá Quân ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy."
"Nếu như anh đã không biết, sao có thể nói những lời như vậy? Tại sao anh lại không trả lời thẳng với bọn họ rằng anh không biết cậu ấy còn sống hay đã chết?"
"Không thể nói, cũng chẳng nói được."
"Được rồi, vừa rồi anh nói trời không thể một ngày không có đạo, hiện giờ Tạ Lan sống chết còn chưa rõ, anh có phải còn muốn thay chúng sinh chọn ra một Thiên đạo mới?" Phá Quân tiếp tục truy hỏi.
"Không cần." Đạo Tổ lắc đầu đáp.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh muốn đánh cược sự sống chết của Tạ Lan với sự thăng trầm của Thiên đạo."
"Vận mệnh có thể đóng hai vai trò, chỉ cần m Cửu U không xảy ra vấn đề gì, trong thời gian ngắn anh sẽ không có được đáp án đâu." Phá Quân thở dài.
"Vậy thì tiếp tục đợi, đợi đến ngày đáp án được tiết lộ!"
Vậy ngày này lại phải chờ đợi thêm bao lâu nữa?
Một năm hay mười năm?
Ngàn năm, vạn năm, ngàn vạn năm?
Thời gian trôi qua, không phải ai cũng có thể chờ đợi như vậy.
…
Thái Cổ Ma giới, sự im lặng chết người.
Núi Thánh Ma đã theo Ngạo Phong đến Quy Khư, ma chủng cũng đã biến mất, giờ đây ma ý trong Thái Cổ Ma giới đã không nồng đậm bằng tử ý nữa.
Màn sương mù xám xịt chết chóc bao phủ vùng đất đã sản sinh ra vạn ma này.
Vết tích của ma tộc vẫn còn đó nhưng đã chẳng thấy ma ma tộc đâu nữa.
Ma tộc còn sống sót sau cuộc chiến Thánh Quang, đã theo Thánh Ma Chi Chủ đến Nhân gian, Thập Vạn Đại Sơn ở Nhân gian vẫn còn lưu chút hơi tàn của ma ý, có thể kéo dài huyết mạch vạn ma.
Tộc Huyễn Ma, điện Vạn Ma.
Hai vị Thiên Sứ Thánh Quang khi xưa, giờ là thủ vệ ác ma, cơ thể như tượng tạc cầm kiếm buông thõng, canh giữ điện Vạn Ma phía sau lưng.
Nơi này từ lâu đã bị phong bế hoàn toàn, trở thành một nơi không ai biết đến.
Bên trong Điện Vạn Ma, một cỗ quan tài màu đen được đặt lặng lẽ trên tế đài.
Vào ngày hôm nay, quan tài đột nhiên chuyển động, như thể người trong quan tài đã thức tỉnh.
Nắp quan tài nặng nề bị đẩy ra, phát ra âm thanh lạch cạch trầm đục.
Nghe được thanh âm này, trong lòng hai thủ vệ ác ma đồng thời run lên, trong mắt bọn họ nhìn nhau, đáy mắt đều bật lên vẻ kinh hãi.
Họ không dám đi vào xem chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt họ trở nên căng thẳng hơn và thân hình cũng trở nên cứng đờ.
Khoảnh khắc nắp quan tài được đẩy mở ra, kim quang thần thánh phát ra từ bên trong quan tài, ngay lập tức chiếu sáng toàn bộ Điện Vạn Ma.
Những bức tượng ác ma được đặt giữa điện đều tắm trong ánh kim quang, khuôn mặt xấu xí và ghê tởm của chúng nhanh chóng bị bao phủ bởi những vết nứt toạc trong ánh kim quang.
Chẳng bao lâu sau, một bức tượng ác ma âm thầm vỡ vụn thành bột, sau đó tất cả các bức tượng trong Điện Vạn Ma đều âm thầm vỡ vụn.
Đợi khi bức tượng cuối cùng bị nát vụn, một nữ tử tóc ánh vàng từ trong quan tài đứng dậy.
Mái tóc vàng óng, hàng mi dài vàng óng che kín mí mắt. Chiếc mũi vàng như run lên nhè nhẹ.
Đường viền môi cực kỳ mỏng, mỏng như lưỡi dao, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một vẻ tôn quý cùng kiêu ngạo khinh thường vạn vật...