"Thiên phụ đã chết đi, ta có thể cảm nhận được dấu ấn của ông ấy trên người ngươi. Mấy ngày nay ngươi đã tìm kiếm rất nhiều."
Chu Tước vẫn im lặng.
Trong lúc im lặng, cô gập đôi cánh lại và biến thành một nữ tử mặc đồ đỏ.
“Chu Tước, âu cũng là số phận. Cuối cùng, ngươi vẫn không thoát khỏi tầm tay của ta." Quang Thiên Sứ dùng tay nâng cằm Chu Tước lên, khóe mắt hiện lên một nụ cười thần bí.
"Thiên quốc đã sụp đổ, Thiên đạo cũng đã mất đi, thiên địa hiện giờ đến cùng cũng không thể dung nạp ngươi."
"Không chốn dung thân cho ta, tại sao?”
"Bởi vì Tạ Lan chính là Thiên đạo của ngày hôm nay.”
"Ha ha ha..." Quang Thiên Sứ cười tận hứng, mái tóc vàng tung bay, cực kỳ điên cuồng.
“Ngươi cười cái gì?" Chu Tước hỏi.
"Ta cười ngươi nói Tạ Lan là Thiên đạo của hiện giờ."
"Hắn là kẻ thù của ngươi, ta nghĩ ngươi nên sợ hãi hắn mới phải."
"Chu Tước, ngươi có biết Tạ Lan đã chết rồi không?"
"Làm sao có thể? Là Tạ Lan giết chiết Thiên đạo, hắn làm sao có thể chết được?" Chu Tước không thể tin hỏi.
"Nếu Tạ Lan không chết, ta sẽ không bao giờ có thể trấn áp được Huyễn Ma Chi Chủ và tái sinh. Cho nên, từ lúc ta mở mắt ra, ta đã biết trên thế giới này đã không còn người đàn ông mà ta căm ghét nữa và sẽ mãi mãi không còn hắn ta nữa!"
"Không, ta không tin." Chu Tước lắc đầu nói.
“Không cần ngươi tin tưởng, ta chỉ cần ngươi đầu hàng ta, ta sẽ chứng minh cho ngươi từng chút một."
"Nếu như ta không muốn đầu hàng ngươi thì sao?"
"Thân là ngọn lửa của nguồn sống, ta biết ngươi có lòng kiêu hãnh của riêng mình, nhưng đừng quên ai đã tạo ra ngươi. Sống hay chết, ngươi chỉ có hai lựa chọn này. Nếu ngươi chết, ta cũng có thể tái sinh ngươi trong lớp thánh quang, nhưng sau đó ngươi sẽ triệt để trở thành nô lệ của ta. "
Chu Tước trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lựa chọn đầu hàng.
Sau đó, Quang Thiên Sứ vươn tay chạm vào trán của Chu Tước, để lại dấu ấn riêng của mình trên huyệt Thần Đình của cô.
Chu Tước quả thực đã thu thập được rất nhiều dấu ấn Thiên đạo, sau khi trao hết cho Quang Thiên Sứ, sức mạnh của cô đã tăng vọt. Tuy nhiên, những dấu ấn này vẫn chưa đủ để mang lại cho Quang Thiên Sứ có được sức mạnh của Thiên đạo.
Kể từ đó trở đi, trong một thời gian dài, Quang Thiên Sứ đã tìm kiếm dấu ấn của Thiên đạo trong hư không vũ trụ và sức mạnh của cô ngày càng tăng lên.
Cho đến một ngày, Quang Thiên Sứ đã ngừng tìm kiếm.
"Bây giờ sức mạnh của ngươi đã không yếu hơn Thiên đạo khi ấy, tiếp theo đây có phải ngươi sẽ trả thù Nhân gian không?" Chu Tước hỏi.
Một thế giới tan vỡ, không đáng nhắc tới, huống chi thế giới này không có tương lai, ta chỉ có một kẻ thù duy nhất, nếu hắn hiện giờ đã chết, ta có thể bắt đầu báo thù từ đâu?"
“Không định báo thù rửa hận cho Thiên phụ, Thiên đạo của người sao?”
"Kẻ thua cuộc không cần thương hại, ta chỉ là thấy bi thương cho ông ấy. Rõ ràng trước đó có vô số cơ hội giết Tạ Lan, nhưng ông ấy lại muốn để hắn sống đến cuối cùng."
“Vậy tiếp theo đây ngươi định sẽ làm gì?”
"Rời đi, cùng ngươi rời khỏi thế giới này. Ngươi chính là nguồn sự sống cuối cùng trên thế giới này, chỉ cần ta mang ngươi đi, cái thế giới không có tương lai này, chỉ có thể từng ngày tàn lụi dần. Đây chính là điều ta thật sự muốn làm."
Thiên đạo đã tạo ra tứ linh thần thú, ban cho Chu Tước là chủ của nguồn sống.
Sau khi huyền quan của tôi tan vỡ, Chu Tước đã trở thành tia sống cuối cùng trên thế giới, bởi vì tương lai đã không còn nữa.
Nếu Chu Tước rời đi, vậy thì thế giới sẽ chỉ tan vỡ từng ngày một.
Đến một ngày nào đó, nó sẽ trở thành một nơi chết chóc thực sự.
Quang Thiên Sứ không ngừng nói, cô ta sẽ không báo thù thay cho Thiên đạo, nhưng cô đem Chu Tước đi, chính là giáng cho thế gian một đòn chí mạng nhất!