Hư Không Quân đã rút lui khỏi thế giới của chúng tôi, chỉ để lại dòng máu ác ma và thanh kiếm ác ma.
Rất lâu sau đó, máu huyết của ác ma trở thành tọa độ của ông ta trong thế giới của tôi, còn thanh kiếm được đưa đến chốn tận cùng của pháp tắc đất trời.
Quá khứ không thể truy tìm được, tương lai không thể đoán trước được. Thế giới của chúng tôi chỉ còn lại hiện tại, vốn vẫn đang trong tình trạng suy tàn không ngừng.
Cái gọi là tận cùng của thế giới là chỉ nơi khởi nguồn sức mạnh của pháp tắc thiên địa, là hạt nhân của vũ trụ.
Về mặt toán học, nguồn gốc của vũ trụ từng được quy về một điểm tọa độ. Cái gọi là quy luật trời đất, là ám chỉ bốn vĩ độ được hình thành bởi tọa độ này.
Vị trí hiện tại của tôi đang đứng chính là trung tâm hạt nhân quái dị này, dưới hình dạng một thanh kiếm mà quan sát hạt nhân vũ trụ của chúng tôi.
Thanh kiếm là một vật thể ba chiều có thể trực tiếp định vị được ba chiều không gian. Thậm chí, dưới sự trợ giúp của các quy luật của trời đất, nó thậm chí có thể chạm đến chiều thứ tư của vũ trụ.
Thế giới chúng tôi nhìn thấy là ba chiều, chiều thứ tư được đề cập đến là thời gian.
Người phàm không thể chứng minh sự tồn tại của chiều không gian thứ tư, nhưng quỷ, thần thì có thể.
Trong dân gian, quỷ có thể du hành qua lại giữa quá khứ và hiện tại. Một số quỷ khí thậm chí đã ở lại Nhân gian sống qua hàng ngàn vạn năm nhưng lại vẫn ở lại nơi mình đã chết.
Còn về tương lai thì không ai có thể chạm tới được.
Tương lai hàm chứa vô hạn khả năng, ngay cả Thời Không Quân cũng không thể đoán trước được tương lai của chính mình, nếu không thì ông ta cũng sẽ không thất thủ.
Thời Không Quân chỉ là người quản lý thực thể thời gian trong thế giới của chúng tôi, chứ không phải là chủ nhân của tất cả dòng thời gian. Trên thực tế, không ai có thể kiểm soát được thời gian cả.
Thật không may, với việc huyền quan của tôi bị tiêu hủy, tương lai của thế giới chúng tôi đã bị buộc phải kết thúc theo.
Nếu không có tương lai, thế giới sẽ không còn những biến số vô hạn nữa. Trong trường hợp này, thế giới sẽ chỉ còn một khả năng duy nhất, là sự tuyệt chủng.
Đáng tiếc nhất chính là, kết cục này không thể cứu vãn, không thể thay đổi được.
Đây là nỗi bất hạnh của thế giới chúng tôi, cũng là nỗi bất hạnh của tất cả chúng sinh trong vũ trụ.
Nếu nhất định phải bù đắp, thì chúng tôi phải khai mở ra một thế giới mới và mang đến cho vũ trụ một tương lai mới.
Thêm nữa, chưa kể hiện tại chủ Thái Cực là Nam Hoa Chân Nhân không thể làm được điều này, ngay cả cha cô ấy cũng chưa chắc có được sức mạnh lớn đến như vậy.
Bởi vì khi khai mở một thế giới mới tương đương với việc tạo ra một thực thể thời gian mới và không ai có thể làm được điều này, bởi vì tính tuyến tính của thời gian có đặc điểm là nó không thể bị bóp méo hay thay đổi để tạo ra một thực thể thời gian mới.
Thế giới của chúng tôi thuộc về không gian bốn chiều, mà vị diện nơi Hư Không Quân tồn tại phải cao hơn vĩ độ không gian của chúng tôi.
Lấy một ví dụ cho dễ hình dung, khi chúng ta đứng trước Hư Không Quân, việc này giống như chúng ta đang diễn một vở kịch trên TV vậy, còn Hư Không Quân chính là người ngồi trước TV xem kịch.
Bản thân con người vốn khó có thể nhận thức được sự tồn tại của chiều không gian thứ tư, nhưng Hư Không Quân có thể dễ dàng nhận biết mọi chuyển động của con người trong vở kịch này, cũng điều chỉnh thanh tiến trình theo ý muốn và làm ảnh hưởng đến thế giới của chúng tôi.
Tất nhiên, tất cả những gì ông ta có thể điều chỉnh chỉ là những việc đã xảy ra trong quá khứ và hiện tại, ông ta không cách nào đoán trước được những điều chưa xảy ra, nếu không thì ông ta cũng đã không đánh mất thanh kiếm của mình trong thế giới của chúng tôi.
Vì do Hư Không Quân sống ở một chiều vĩ độ không gian cao hơn nên ông ta có thể xem nhiều TV cùng một lúc. Nếu mỗi chiếc TV được coi là một thế giới, thì ở vị diện mà ông ta đang có mặt sẽ tạo thành một vĩ độ không gian cao cấp khác - một không gian năm chiều được hình từ vô số các thế giới song song.
Đánh giá từ mức độ chấn thương mà Hư Không Quân nhận được khi ông ta vượt qua các vị diện đến với thế giới chúng tôi vào ngày hôm đó, ông ta chắc hẳn là một dạng thực thể sống thuộc không gian năm chiều.
Còn những chiều không gian vĩ độ cao hơn thì không ai có thể nói chắc được.
Thực tế thì, có hay không sự tồn tại của một không gian nhiều hơn năm chiều là một điều không thể tưởng tượng được, trong cách hiểu ngày nay về quy luật trời đất, năm chiều đã là cực hạn của vạn vật.
…
Trong hình dạng một thanh kiếm, dưới sự cho phép của quy luật trời đất, tôi có cơ hội chạm đến những bí mật tồn tại trong hạt nhân của vũ trụ.
Những bí mật này, người thường sẽ không thể biết đến, đến thần ma cũng bị cấm kỵ, chỉ có bậc chí tôn ở các vị diện mới có thể biết sơ sơ về chúng.
Vì rằng tôi chỉ còn là một linh hồn tan vỡ, lại bị bị giam cầm trong thân kiếm, không biết được sự dài ngắn của thời gian.
Trên thực tế, ở hạt nhân vũ trụ cũng không tồn tại khái niệm về thời gian.
Ngày hôm đó tôi bị Hư Không Quân giết chết, thần hồn của tôi bị xé thành từng mảnh, tất cả đều bị thanh kiếm Ác Ma hút vào trong thân kiếm.
Sau đó, tôi suy đoán rằng có thể là do trước đó Hư Không Quân đã luyện hóa thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ của tôi, thanh kiếm này với tôi như huyết mạch tương liên, nên tôi may mắn mới lưu lại được tàn hồn. Nếu không phải như vậy, tôi sớm đã bị Hư Không Quân giết chết và hóa thành tro bụi rồi.
Những mảnh thần hồn nát vụn của tôi được tập hợp lại trong thân kiếm. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác và sau một khoảng thời gian không thể xác định thì thần hồn của tôi đã được trùng tụ lại trong thân kiếm.
Việc được lần nữa sống lại không khiến tôi cảm thấy may mắn, bởi vì tôi phát hiện ra rằng thân kiếm đã trở thành nhà tù của tôi.
Thanh kiếm Ác Ma không chỉ có kiếm ý của kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ, mà còn có cả kiếm ý của kiếm Ác Ma của Hư Không Quân, hai tầng kiếm ý đã tạo thành một lồng giam kết cấu cực kỳ phức tạp.
Thanh kiếm Vạn Thiên Sấm Ngữ không cách nào hủy diệt, là thần binh mạnh nhất trong thế giới của chúng tôi. Nhưng thanh kiếm Ác Ma của Hư Không Quân cũng kiên cố khó có thể bị phá hủy, vượt qua mọi quy luật sức mạnh mà con người biết đến.
Hai thanh kiếm gãy hợp nhất thành một, tạo thành nhà tù trong thân kiếm, kiên cố nhất thế giới, không cách phá hủy.
Tôi đã thử mọi cách, đến cuối cùng phải tự thừa nhận, rằng tôi sẽ phải ở rất rất lâu trong kiếm ngục này, cũng có thể tôi sẽ dành phần đời còn lại ở đây.
Trong kiếm ngục, tôi vẫn bị cô lập với thế giới, cho đến một ngày, pháp tắc đất trời triệu hồi thanh kiếm này đến đây, truyền đạt những bí mật hạt nhân vũ trụ cho tôi thông qua thân kiếm.
Sau khi tôi hiểu rõ về tất cả bí mật, tôi nghe thấy một tiếng thở dài.