Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1532 - Chương 1532: Cây Của Thế Giới. V

Chương 1532: Cây Của Thế Giới Chương 1532: Cây Của Thế Giới. v

Có âm thanh gọi tên tôi, giống như âm thanh năm xưa từng gọi Tạ Mạt Lăng trong khắp thiên địa.

Tôi chưa từng nghe thấy giọng nói này trước đây, nhưng tôi lại có cảm giác đặc biệt thân thuộc.

Có bao nhiêu thân thuộc đây?

Giống như cha mẹ gọi tên tôi khi còn nhỏ, như anh trai gọi tôi là huynh đệ, cũng như Thùy Họa gọi tôi một tiếng phu quân khi chúng tôi thành thân, hay khi Tạ Mạt Tạ Lăng gọi mở miệng gọi tôi một tiếng cha…

Giống như các đệ tử Ma đạo khi gặp tôi, gọi tôi là Ma đạo tổ sư.

Nó thân thuộc nhưng cũng mang theo nỗi buồn râm ran, vì tôi nghe thấy lời từ biệt.

Nhiều năm qua, tôi đã quen với việc chia ly. Kể từ khi tôi từ Ma đạo bước ra Hàn Hoang, sinh ly tử biệt luôn đồng hành cùng tôi.

Ly biệt và tình cảm đều giống nhau. Dù đó là quan hệ cha con, tương tư tình ái, huynh đệ thủ túc, tình chiến hữu hay là tình thầy trò, đều sẽ phải ly biệt.

Chính chúng sinh có tình, nhân gian mới có nhiều sự ly biệt.

Ly biệt có mất mát, nhưng cũng đồng nghĩa với trùng phùng. Nhưng cuộc chia ly hôm nay lại không giống vậy. Vô cùng quyết tuyệt, vô cùng thanh lãnh.

Tôi không khỏi nghĩ tới một bài thơ. Gió thổi hiu hiu, Dịch Giang nước lạnh. Tráng sĩ đã ra đi, sẽ không quay trở về.

Tôi sợ hãi cái chết. Nhưng so với chết đi, tôi càng sợ cách chia ly này hơn.

Trong lòng tôi sợ hãi. Tôi không biết ai đang gọi tên mình, cũng không biết điều gì xảy ra khiến tôi cảm thấy tiếc nuối như vậy.

"Tạ Lan, ngươi ngộ ra chưa?" Phía ngoài Ngục Kiếm, âm thanh lại vang lên.

"Ngươi là ai?" Tôi hỏi.

"Ta nghĩ ngươi hẳn đã biết ta là ai."

"Ngươi là quy luật thiên địa?"

"Tạ Lan, có nhân phải có quả. Thế giới vì Tạ Mạt Lăng trộm đi hạt giống của thế giới mà bắt đầu, vì ngươi hủy diệt tương lai mà kết thúc. Đâu là số mệnh của ngươi, cũng là sự bi ai cho thế giới của chúng ta."

Tôi trầm mặc.

Sau khi tôi tỉnh dậy lần nữa, mới nhận ra sai lầm mình đã gây ra.

Tôi đã đánh bại Thiên đạo, nhưng điều đó không ngăn được sự hủy diệt của thế giới.

Điểm khác biệt là thân phận kẻ thủ ác đã thay đổi Thiên đạo sang cho tôi, nhưng kết quả thì vẫn như vậy.

"Ta phải làm gì để sửa chữa lỗi lầm ta đã gây ra?" Tôi hỏi.

"Không thể sửa được. Thế giới này cuối cùng sẽ bị hủy diệt trong tay ngươi. Trừ khi..."

"Trừ khi ngươi có thể tìm được một hạt giống của thế giới khác có thể thay thế hoàn hảo cho hạt giống của thế giới chúng ta. Sau đó để nó bén rễ nảy mầm trong thế giới của chúng ta."

"Ta phải đi đâu để tìm."

"Năm xưa Tạ Mạt Lăng trộm được hạt giống vĩnh cửu từ Hư Không Quân. Ngươi hẳn là nên tới thế giới kia của hắn để tìm."

"Hạt giống vĩnh hằng rất trân quý, Hư Không Quân cũng chỉ có một cái."

"Hạt giống vĩnh hằng trong tay Hư Không Quân quả thật chỉ có một cái, nhưng trong thế giới mà hắn sống, có tồn tại cây của Thế Giới Vĩnh Hằng. Ngươi đã chạm tới những bí mật của vũ trụ, dĩ nhiên cũng biết có vô số thế giới tồn tại song song trong không gian vĩ độ cao. Mà cây của Thế Giới Vĩnh Hằng, chính là khởi nguồn của các thế giới song song."

"Thế giới song song là dạng thời gian, cây của Thế Giới Vĩnh Hằng thì là cái gì?" Tôi hỏi.

"Thời gian kéo dài dẫn tới vô số khả năng, mỗi khả năng đều có thể coi là hạt giống của thế giới. Cái gọi là cây của thế giới, chính là khởi nguyên của thời gian."

"Ta hiểu rồi. Nhưng giờ ngươi nói với ta điều này thì có ý nghĩa gì nữa?"

"Ngục Kiếm không phải không thể phá."

"Ngươi có thể giúp ta phá Ngục Kiếm sao?"

"Ta không thể. Toàn bộ sức mạnh từ quy luật của thế giới chúng ta không thể phá được Ngục Kiếm của ngươi. Ta không thể giúp ngươi, nhưng ta có thể đưa ngươi tới một không gian vĩ độ cao, nơi đó sẽ có người giúp ngươi phá Ngục Kiếm,"

"Cho nên, ta phải từ biệt thế giới rồi sao?" Tôi hỏi.

"Đúng vậy. Thế giới bây giờ ngày càng hoang tàn, ngươi không nên lãng phí thời gian ở đây. Nhưng mà, ta sẽ cho ngươi thời gian bảy ngày, để ngươi từ biệt nhân gian."

"Ta bị giam cầm bên trong thân kiếm, làm sao quay về nhân gian được?"

Thần hồn của tôi bị giam bên trong thân kiếm, cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài.

Cũng chỉ có ở đây, quy luật thiên địa mới có thể giao tiếp với tôi. Một khi rời khỏi trung tâm vũ trụ, nó cũng không thể chạm tới được thần thức của tôi.

"Ta sẽ giao ngươi cho Thuần Quân. Cô ấy là cội nguồn của Vạn Kiếm, ngươi có thể thông qua cô ấy nhận thức được thế giới bên ngoài. Đương nhiên là chỉ có ngươi cảm nhận được họ, ngoại trừ Thuần Quân, không có ai có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi. Nếu như ngươi đã sẵn sàng, giờ ta có thể triệu hoán kiếm linh Thuần Quân."

"Vậy chúng ta bắt đầu đi."

"Như ngươi mong muốn."

...

Thái Cổ Thần Giới, Mộ Dung Nguyên Duệ đã trở về.

Sau khi Thiên đạo chết đi, U Huỳnh và Chúc Chiếu hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Thiên đạo. Sau khi trở về Thần giới, Lưỡng Nghi Thánh Thú liền rơi vào giấc ngủ sâu.

Trong mơ, cơ thể chúng biến hóa từng ngày, cùng với thú hồn cũng dần chuyển hóa thành nhân hồn.

Nam Hoa Chân Nhân đã tạo ra hai mộng cảnh Thái Khư cho hai thánh thú. Khi tỉnh dậy, hai thánh thú sẽ lấy lại được thân phận con người, Tạ Mạt và Tạ Lăng.

Sự ra đi của Chu Tước đã lấy đi tia sinh cơ cuối cùng của thế giới chúng tôi. Sự tồn tại của U Huỳnh và Chúc Chiếu càng trở nên quan trọng hơn.

Người bảo vệ Lưỡng Nghi Mộng Cảnh Thái Hư chính là Thuần Quân.

Thuần Quân không tham gia trận chiến Thiên Quốc, nhưng sự tang thương chết chóc đang bao trùm khắp vũ trụ, khiến tu vi của cô cũng tiến bộ hơn.

Kiếm là binh khí đại biểu cho chém giết, đồng thời cũng là cội nguồn của sự diệt vong.

Khi Thuần Quân nhận ra sự tồn tại của cô vừa là sự chúc phúc mà cũng là sự nguyền sủa, tu vi của cô đã đạt tới cảnh giới chí tôn.

Cực đạo binh chủ, kiếm linh Thuần Quân.

Ngày này, Thuần Quân đang nói chuyện với Thùy Họa từ Lưỡng Nghi Mộng Cảnh, đột nhiên, toàn thân lung lay dữ dội, sau đó đột nhiên nhìn về nơi gầm trời, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.

Thuần Quân chăm chú nhìn lên bầu trời, thên thể bắt đầu khẽ run lên.

Cô vừa run lên, một luồng thần qua chói mắt bắn ra, khiếm khí mạnh mẽ sắc bén tới mức ngay cả Nguyên Duệ cũng không chịu nổi mà phải lui qua một bên.

"Thuần Quân, có chuyện gì vậy?" Nguyên Duệ đứng từ xa hỏi.

Thuần Quân che tai. Khi kiếm khí được đẩy tới cực hạn, cô ngửa đầu hét lớn, như lợi kiếm rút ra khỏi vỏ.

Sau đó, thân người cô nhanh chòng hóa thành cự kiếm, bay tới Cửu Thiên.

Nhìn kiếm hình sắp bay mất, Nguyên Duệ rốt cuộc cũng nhận được thần niệm của Thuần Quân.

"Chủ mẫu, chờ ta quay lại."

Bình Luận (0)
Comment