Tốc độ rời đi của Thuần Quân nhanh tới cực hạn, thân kiếm lúc ảo lúc thật.
Hư không quạnh hiu, tinh tú lạnh ngắt.
Không ai để ý tới thanh kiếm đang lao tới trung tâm vũ trụ với tốc độ kinh người.
Có lẽ sẽ có những bậc chí tôn nhận thức được điều đó, nhưng họ không có thời gian để thay đổi quỹ đạo của thanh kiếm.
Thuần Quân vứt bỏ mọi thứ.
…
Trong khi chờ Thuần Quân xuất hiện, tôi hỏi vấn đề quan trọng khác có liên quan đến tôi.
Ngày đó tôi cùng Hư Không Quân quyết chiến, hắn từng nói với tôi một câu. Hắn nói, tôi không biết tôi là ai.
Hôm nay, tôi cuối cùng cũng có thể hỏi được vấn đề này.
"Tạ Lan, ngươi đã bỏ lỡ đáp án rồi, tại sao vẫn còn muốn truy cứu chân tướng?" Quy luật thiên địa đáp lại tôi.
"Xin hãy cho ta biết chân tướng." Tôi nói.
"Ta không biết ngươi rốt cuộc là ai. Ta chỉ biết một điều."
"Cái gì?"
"Ngươi cùng đồng hành với hạt giống của thế giới tới đây. Nói cách khác, ngươi không thuộc về thế giới của chúng ta. Giống như Tạ Mạt Lăng cũng không thuộc về thế giới của chúng ta."
"Chẳng lẽ ta và ông ấy tới cùng thế giới thiên ngoại kia?"
"Không, ngươi hiểu lầm ý của ta. Tạ Mạt Lăng tới từ thế giới thiên ngoại song song. Còn ngươi, tới từ Thần Vực Vĩnh Hằng."
"Thần Vực Vĩnh Hằng?"
Không gian vĩ độ cao mà chúng ta đang nói còn có tên gọi khác, là Thần Vực Vĩnh Hằng."
Quy luật thiên địa nói cây của thế giới sinh trưởng ở Thần Vực Vĩnh Hằng, đại bản doanh của Hư Không Quân cũng ở Thần Vực Vĩnh Hằng.
Những vị thần sống trong Thần Vực Vĩnh Hằng có thể nhìn vào vô số thế giới song song, và có ảnh hưởng tới một thế giới trong số đó, giúp chúng sinh trưởng, cũng có thể khiến chúng bị tiêu diệt.
Mà thân phận thật sự của tôi chính là một dấu ấn tinh thần do một vị thần từ Thần Vực Vĩnh Hằng để lại trên hạt giống của thế giới. Khi hạt giống của thế giới ra lá nở hoa, dấu ấn tâm linh cũng đã có đủ sức sống trong thế giới của chúng tôi, và trở thành một sinh mệnh mới.
Suy đoán của quy luật thiên địa nghe có vẻ huyễn hoặc.
"Ngươi có chứng cứ không?" Tôi hỏi.
"Nếu vũ trụ được ví như một bàn cờ, chúng sinh là quân cờ, thì ngươi chính là trái táo từ trên trời rơi xuống."
"Trái táo?"
"Nhìn thì ngươi cũng ở trên bàn cờ, nhưng ngươi không bị ràng buộc như những quân cờ khác. Nói tới đây, có lẽ ngươi đã hiểu được tại sao Thiên đạo không thể giết ngươi, mà ngươi lại giết được Thiên đạo."
"Tại sao?"
"Thật ra Thiên đạo cho tới khi chết vẫn không hoàn toàn thoát khỏi quy luật thiên địa. Hắn cố thoát ra, cuối cùng vẫn thất bại. Còn ngươi thì không bao giờ bị ràng buộc bởi nhân quả của quy luật thiên địa. Một quân cờ có thể lợi dụng quy tắc đánh bại những quân cờ khác, nhưng vĩnh viễn không thể đánh bại được quả táo rơi trên bàn cờ."
"Ta hiểu rồi."
Những lời của quy luật thiên địa khiến tôi phải rơi vào trầm tư.
Nhìn kĩ lại quỹ đạo sinh mệnh của tôi, quả thực có nhiều chỗ còn mâu thuẫn, thậm chí đi lệch khỏi quỹ đạo thông thường.
Trước đây tôi đều cho là mình có được tất cả cơ hội do Đạo Tổ để lại. Nhưng Thiên đạo tại thượng, Đạo Tổ có thần thông quảng đại tới đâu cũng không thể sắp xếp được tất cả mọi thứ cho tôi.
Sau này tôi lại cho là vận mệnh, nhưng bản thân vận mệnh thì không phải đối thủ của Thiên đạo.
Bao gồm trận chiến cuối cùng trong Vực Sâu Hiến Tế ở Thiên Quốc. Có vẻ như Tạ Mạt Lăng đã đả thương và đánh bại Hư Không Quân, nhưng cơ hội này thật sự là do tôi trao cho ngài ấy.
Nếu không có tôi trước đó trì hoãn thời gian, khiến cho Hư Không Quân bị thương nặng hơn, Đạo Tổ dù có mạnh tới đâu cũng không thể đẩy lùi được Hư Không Quân.
Tạ Mạt Lăng là nhân. Không phải là nguyên nhân tạo ra tôi, mà là nguyên nhân thức tỉnh tôi.
Còn tôi là quả. Cũng là quả của thế giới này. Vậy thì thế giới cũng sẽ bị hủy diệt cùng tôi.
Tôi mất thời gian giải để ép mình hiểu được suy đoán của quy luật thiên địa.
Nhưng có một vấn đề khác khiến tôi khó chịu.
"Không thể nào. Nếu ta là vị thần tới từ Thần Vực Vĩnh Hằng, sao ta lại có thể tồn tại ở thế giới này?"
Khi người từ thế giới vĩ độ cao tới, sẽ phải gánh chịu sự tấn công không cách nào né tránh được.
Lí do khiến Hư Không Quân bị đánh bại không phải vì gã bị tôi và Tạ Mạt Lăng đánh bại. Điều thực sự đánh bại gã là Giáng Duy Đả Kích. Gã không chịu được sát thương từ nơi vĩ độ thấp.
"Giáng Duy Đả Kích quả thật là không thể tránh khỏi. Nhưng đừng quên ngươi là dấu ấn tinh thần của thần linh. Nếu ta đoán không sau thì vị thần để lại dấu ấn tinh thần đã bị Hư Không Quân giết. Chỉ cần ngươi đủ yếu đuối, vậy thì thế giới chúng ta không ngại chào đón một vị thần cấp cao không tạo ra bất kì uy hiếp nào."
"Vấn đề cuối cùng. Sau khi ta rời khỏi thế giới này, một ngày nào đó trong tương lai, khi ta có được năng lực của vị thần cấp cao kia, ta có thể quay lại thế giới này lần nữa không?" Tôi suy nghĩ một lúc rồi hỏi vấn đề cuối cùng.
"Không thể. Giáng Duy Đả Kích, không thể tránh thoát."
Dù đã biết trước câu trả lời, nhưng khi chính tai nghe quy luật thiên địa nói ra, tôi vẫn không thể chấp nhận được.
Tôi đã để lại thế giới này quá nhiều nhân quả. Thậm chí có thể nói, tôi là nhờ thế giới này mới tồn tại được.
Nếu tương lai tôi không thể quay lại, vậy thì tôi sẽ mất đi tất cả.
Tôi sẽ mất đi Thùy Họa, Nguyên Duệ, mất đi Ma đạo.
"Dù đã biết câu trả lời, nhưng ngươi nhất định vẫn muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn đúng không?"
"Phải."
"Tạ Lan. Thật ra ngươi cũng không cần quá bi quan. Tuy là ngươi không thể quay lại, nhưng ta cảm thấy, người yêu của ngươi nhất định sẽ nguyện ý đi cùng ngươi."
"Ngươi có ý gì?"
"Nếu sau này họ đủ mạnh mẽ, có cơ hội mở ra cánh cửa của Thần Vực Vĩnh Hằng."