Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1534 - Chương 1534: Thuần Quân Cõng Kiếm

Chương 1534: Thuần Quân Cõng Kiếm Chương 1534: Thuần Quân Cõng Kiếm

Thái Cổ Minh Giới, Băng Phong Vương Tọa.

Trong suốt thời gian qua, Thùy Họa vẫn luôn ở đây, khắp người phủ tuyết lạnh.

Sau khi Đạo Tổ ngã xuống, Thái Sơ Tử Thần trở thành vị thần mạnh nhất vũ trụm thật chí còn vượt xa cả Đạo Tổ Tạ Mạt Lăng.

Dù Ma đạo tổ sư có bản lĩnh, nhưng một thương mà y dùng để đánh bại Hư Không Quân gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của y. Điều quan trọng nhất là năng lượng của Tặc Tinh cũng cạn kiệt sau một thương đó, vĩnh viễn không thể tái sinh.

Đạo Tổ hiện tại, chiến lực thậm chí còn không bằng một chí tôn đỉnh cao.

Sự mờ nhạt của Tặc Tinh đánh dấu sự kết thúc của thời đại thuộc về Ma đạo tổ sư Tạ Mạt Lăng.

Từ hỗn độn tới ma pháp, Tạ Mạt Lăng thân hóa Hi Di ba ngàn năm, nhưng ba ngàn năm này vẫn là ba ngàn năm của y.

Sau khi thời đại ma pháp kết thúc, tôi nắm giữ cờ Chiêu Hồn của Ma đạo.

Dẫn dắt đệ tử Ma đạo trở lại đỉnh cao, theo đuổi con đường của Đạo Tổ, không ngừng vượt qua y.

Trận chiến ở Thiên Quốc, đáng lí phải là đỉnh cao nhân sinh của tôi.

Sau khi thời đại của Tạ Mạt Lăng kết thúc, lẽ ra tôi phải mở ra một thời đại Đạo Tàng mới.

Không may là tôi lại phải nói lời tạm biệt với thế giới này.

Tôi đã nghĩ mình là chủ nhân, gánh vác số phận của tất cả chúng sinh, không màng tất cả chiến đấu chống lại Thiên đạo.

Khi trận chiến kết thúc, tôi đã hy sinh cả thân xác lẫn linh hồn, nhưng cuối cùng, tôi lại phát hiện mình chỉ là một vị khách tới từ phương xa.

Giờ đây, tôi muốn nói lời tạm biệt với thế giới này với tư cách là một vị khách.

Tuyết bay đầy trời, rơi xuống khôi giáp Tử Thần của Thùy Họa, hóa thành sương mù bốc lên.

Sương hóa sương giá, kết thành băng.

Trong thời gian qua, cô ấy đi khắp Vạn Cổ Hư Không, trong vô số tinh đẩu đều không tìm thấy tin tức về sự tồn tại của tôi. Cô ấy tới thăm Tạ Mạt Lăng ở Quy Hư và Nữ Đế ở m Phủ, hai nơi mênh mông, tin tức đứt đoạn.

Cuối cùng, cô ấy mang theo thương tâm tuyệt vọng trở về Minh Hà.

Sau khi Minh Hà mất đi, vương tọa vốn thuộc về Tử Thần cũng bị hủy diệt. Lúc này Thùy Họa đang ở trong Biển Chết Băng Phong Vạn Lý.

Cô ấy khắc vương tọa trên đỉnh băng phong, cắm Minh Hà Đao xuống đáy biển.

Minh Hà từ lâu đã trở thành vùng đất chết, không còn hành thi hay vong hồn. Những người bị lãng quên, đã hoàn toàn bị lãng quên.

Bộp, bộp.

Tiếng tuyết dày bị giày chiến giẫm lên, có người đã in dấu chân trên mặt băng Biển Chết.

Thùy Họa vẫn thờ ơ, không để ý tới người đang tiếp cận từng bước.

Biến Chết là cấm địa của Tử Thần, và những người có thể đặt chên lên đó ít nhất cũng phải có tu vi chí tôn.

Vàng tới gần băng phong, áp lực từ Tử Thần càng mạnh mẽ. Nhìn cào Vạn Cổ Hư Không, có rất ít người có thể tự mình tới bên dưới lớp băng phong.

Có thể từng bước đi lên đỉnh núi, lại càng hiếm hơn.

Thuần Quân mặc áo choàng lông lớn, giày chiến ngọc thạch sắc xanh băng giá, lưng đeo một thanh trọng kiếm được bọc nhiều lớp.

Đôi gò má non nớt năm xưa nay đã nhuốm đầy sương giá, đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn thấu.

Kiếm là binh khí đại diện cho giết chóc. Trong khu vực của Tử Thần, cô phải thu lại toàn thân kiếm khí, như sợ đánh thức Minh Hà Đao đang ngủ say dưới đáy biển.

Thuần Quân, cội nguồn của Vạn Kiếm, không thể sánh được với Minh Hà Đao.

Chỉ vì thanh đao này đã được phong thần cùng với Thùy Họa, đã vượt qua phạm trù khí linh từ lâu.

Thiên đạo sẽ chết, Tặc Tinh cũng sẽ trở nên mờ nhạt. Chỉ có Thái Sơ Tử Thần mới thể hiện được sức mạnh của mình trong thế giới đang dần điêu tàn.

Cơ thể Quỷ Tàng, m Dương Tuyệt Diệt.

Thế giới ngày càng héo tàn, chúng sinh đều sẽ bị ảnh hưởng, ngoại trừ Tử Thần.

Cô ấy sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn, cho tới khi thế giới này không thể chứa nổi cô ấy nữa.

Cũng tới lúc cô ấy không còn cách nào khác mà phải rời đi, nếu không, chúng sinh sẽ vì cô ấy mà chết hết.

Thiên đạo làm chủ sự sống, Tử Thần cai quản cái chết.

Lúc này sinh cơ đã không còn, còn ai có thể kiềm chế được sức mạnh của Tử Thần.

Nói tóm lại, Tử Thần của chúng tôi, là một Tử Thần vừa thiện lương lại, hời hợt. Cô ấy không có ý định giết hại vạn vật, cũng không có ý định thống trị chúng sinh.

Thuần Quân đã tới dưới lớp băng phong, kéo theo áo choàng lông dài rộng leo lên từng bước trên đôi giày chiến bảo thạch.

Gió thổi tóc cô tung bay, tuyết làm mờ dôi mắt cô.

Đường lên đỉnh núi quanh co.

Từng lớp từng lớp, áp lực lớp sau mạnh hơn lớp trước.

Lúc này Thùy Họa đã chìm vào giấc ngủ sâu, không nhận ra khí tức phát ra từ Thuần Quân, nên cũng không có chút khoan dung nào với cô.

Gió lạnh như đao, cắt qua quân trang của Thuần Quân, cắt vào thân kiếm của cô.

Hai mắt chua xót, nước mắt đầy mặt. Dùng tay lau đi, băng giá phủ đầy.

Một bước lại một bước, cuối cùng, Thuần Quân cũng leo tới đỉnh băng phong, bước tới trước vương tọa của Thùy Họa.

Nếu là trước đây, Thuần Quân nhất định sẽ hành đại lễ khi nhìn thấy Thùy Họa.

Nhưng Thuần Quân lúc này không thể làm vậy.

Vì cô không tới một mình, cô còn mang theo một thanh trọng kiếm trên lưng.

Thùy Họa vẫn còn say ngủ, tựa hồ còn chưa tỉnh dậy.

Thuần Quân không làm phiền cô ấy, cởi trọng kiếm trên lưng, tháo ra từng lớp vải bọc kiếm.

Tay cô run run, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Kiếm được giải thoát, ánh sáng như băng.

Mặc dù không hề có sát ý, nhưng kiếm khí vẫn gây ra dao động không gian mạnh mẽ.

Ngay khi kiếm được đưa ra ngoài không khí, nó ngay lập tức khơi dậy sự cảnh giác của Minh Hà Đao. Dưới đáy Biển Chết, Minh Hà Đao bắt đầu thức tỉnh, đao ý bộc phát, các vết nứt mở rộng trên mặt băng của Biển Chết.

Kiếm này là kiếm của Ác Ma do Hư Không Quân để lại, không thể đặt trên mặt đất.

Bất kể thanh kiếm này xuất hiện ở đâu, nó đều trở thành lời nguyền với mọi sinh linh.

Hư Không Kiếm, Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm. Hai thanh kiếm gãy hợp nhất, khiến thanh kiếm này mất đi chủ nhân trong thế giới của chúng tôi.

Không ai có đủ tư cách nắm lấy chuôi kiếm, kể cả Thuần Quân.

Cô chỉ có thể tháo kiếm xuống, cẩn thận cầm lấy lưỡi kiếm.

Cảm nhận được kiếm ý xuyên thấu, Thùy Họa tỉnh dậy sau giấc ngủ say, tháo mặt nạ Tử Thần xuống, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Thuần Quân.

Chỉ cần một cái liếc mắt, ánh mắt của Thùy Họa đã lập tức bị thu hút bởi thanh kiếm trong tay Thuần Quân.

Bình Luận (0)
Comment