Thân kiếm ưu mỹ, dao động sự tà ác của ác ma, như kể lại sự bi ai của Vạn Thiên Sấm Ngôn Kiếm.
Đây là thanh kiếm khó mà diễn tả thành lời.
Minh Hà Đao từ đáy biển thức tỉnh, băng phong tan vỡ, đao khí bay lên.
Cùng với làn sóng lớn đánh tới, Minh Hà Đao bay ra từ đáy biển, từ trên không chém tới thanh kiếm trong tay Thuần Quân.
Sức mạnh của đao to lớn, khiến mái tóc dài tung bay.
Đối mặt với thanh kiếm như vậy, tay cô vẫn giữ vững, kiếm trong tay cũng bình tĩnh như nước.
Vào lúc thanh đao sắp chạm vào lưỡi kiếm, Thùy Họa đưa tay nắm lấy chuôi đao. Cây đao không cam lòng run rẩy trong tay cô, phát ra tiếng kháng cự.
Ở đáy vực thẳm, Thùy Họa không để ý nhiều tới thanh kiếm này. Lúc ấy tâm trí của cô ấy đều hướng về phía tôi. Sau này, thanh kiếm này đã bị quy luật thiên địa thu hồi.
Nhưng dù mạnh mẽ như cô ấy, cũng vẫn mơ hồ cảm nhận được thanh kiếm ẩn chứa sự tà ác bên trong lưỡi kiếm.
Sự tà ác của Hư Không Quân, Vạn Cổ Hư Không cũng khó mà thấy được.
"Thuần Quân, đây là thanh kiếm của ác ma Hư Không Quân sao?" Thùy Họa không chắc chắn hỏi.
"Đúng vậy, Lâm tướng quân."
"Kiếm sao lại ở trong tay cô?"
"Thanh kiếm này thiên địa bất dung, nhưng không thể hủy diệt. Quy luật thiên địa quyết định đày nó tới vùng hư không ngoại thiên. Trước khi lưu đày, quy luật thiên địa yêu cầu tôi mang kiếm tới tạm biệt Lâm tướng quân."
"Đây là kiếm của ác ma, vì sao muốn cáo biệt với ta?"
"Chỉ vì, đây là thanh kiếm đã nhuốm máu của Đạo Tổ."
Thân thể Thùy Họa lung lay, lại nhìn thanh kiếm, ánh mắt trở nên phức tạp.
Căm hận, thương tâm, hồi ức, tuyệt vọng.
Đủ loại cảm xúc đang trộn lẫn với nhau, Thùy Họa đưa tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Cô muốn nhìn thanh kiếm kĩ hơn, thanh kiếm của ác ma đã giết chết người yêu của cô.
Kiếm vừa vào tay đã đốt cháy bàn tay Thùy Họa, sau đó kiếm ý mạnh mẽ bắt đầu tấn công cơ thể cô, cố gắng tấn công thần hồn của cô.
Chỉ mới cầm lấy chuôi kiếm một lát, thần hồn của Thùy Họa đã bị kiếm ý làm tổn thương.
Thấy vậy, Minh Hà Đao càng kêu vang dữ dội, muốn phân tranh cao thấp với thanh kiếm.
Thùy Họa một tay cầm đao, một tay cầm kiếm.
Một bên lạnh thấu xương, một bên nóng như thiêu đốt.
Đột nhiên, Thùy Họa nhướn mày, hai tay cùng phát lực, đao kiếm va vào nhau.
Chỉ nghe được tiếng chấn động dữ dội, đao cương kiếm khí bộc phát thành làn sóng năng lượng cực mạnh, Thuần Quân bị đánh văng về phía sau.
Sau đó đỉnh băng rung chuyển, băng nứt ra, giống như cột ngọc đang sụp đổ, bông tuyết nổ tung bay đầy trời.
Thùy Họa chịu đựng chấn động lớn nhất, nhưng cô vẫn nắm chặt chuôi kiếm không buông.
Đỉnh băng sụp đổ, vương tọa cũng bị gió tuyết thổi bay. Thùy Họa quỳ một chân, đám xuống cánh đồng băng rộng lớn của Biển Chết.
Cô giấu Minh Hà Đao dưới lớp băng, hấp thụ sức mạnh linh hồn lớn mạnh từ Biển Chết để chữa lành vết thương. Cô xoay ngược thanh kiếm của ác ma, mũi kiếm xuyên qua tim của cô.
"Lâm tướng quân!" Thuần Quân hét lớn lao tới.
"Không sao. Ta không chết được."
"Ngài vì sao phải làm vậy?" Thuần Quân hỏi.
"Ta đã phó thác bản thân cho anh ấy. Vui cùng vui, ưu cùng ưu, sống đắp cùng chăn, chết chôn cùng huyệt. Thanh kiếm này đã nhuốm máu của anh ấy, vậy cũng phải có cả máu của ta."
"Có thể Đạo Tổ còn chưa chết." Thuần Quân ngập ngừng nói.
"Ta xuyên qua vạn cổ, không có một tia kí ức nào. Thế giới đang dần tàn lụi, tức là Thiên đạo đã không còn nữa. Nhưng dù anh ấy không còn ở đây, ta cũng vẫn sẽ tiếp tục trông chừng nơi này. Ký ức của chúng ta được lưu trữ ở đây, và ta sẽ đợi cho tới khi anh ấy tới nơi tận cùng của thế giới."
Thùy Họa nhẹ nhàng nói, Thuần Quân nghe xong rưng rưng nước mắt.
Máu của cô ấy đã bị kiếm hấp thụ, nên tôi nhìn thấy được vệt đỏ xuyên qua Ngục Kiếm.
Sương đỏ dâng lên trước mắt tôi, tôi nghe được nhịp tim quen thuộc.
Bi thương ập đến. Tôi đoán được Thuần Quân cõng kiếm cùng Thùy Họa gặp mặt, nhất định sẽ chạm tới nỗi đau của cô ấy. Nhưng tôi không ngờ được, cô ấy lại quyết tuyệt như vậy.
Tôi nghĩ tới sấm ngôn của cô ấy. Lưỡi đao sắc bén lấy đi sinh mệnh, sức mạnh sẽ làm tổn thương linh hồn.
Cô dùng kiếm đâm vào tim, để lại vết sẹo không thể xóa nhòa trong tim.
"Từ bi của Tử Thần gọi là lãng quên. Nơi này quá tịch mịch, ta sợ ta không đợi được thận thế đã quên mất anh ấy. Ta có thể quên mọi thứ, nhưng ta không muốn quên đi anh ấy…"
"Không có ai quên Đạo Tổ đâu." Thuần Quân nghẹn ngào nức nở.
"Không. Mọi người sẽ chỉ nhớ tới Tạ Mạt Lăng, không phải anh ấy. Dù anh ấy có làm bao nhiêu chuyện, khi người ta nhắc tới Ma đạo tổ sư, người ta vẫn sẽ nghĩ tới Tạ Mạt Lăng. Ta tin không bao lâu nữa, nhân gian này sẽ hoàn toàn quên đi anh ấy, giống như năm xưa Đạo Tàng không thể viết được tên của Tạ Mạt Lăng vậy."
"Tại sao lại quên được ngài ấy? Ngài ấy là người đã đánh bại Thiên đạo." Thuần Quân nói.
"Ngươi không hiểu. Gần đây ta cũng mới bắt đầu hiểu được. Tạ Lan nhất định sẽ bị lãng quên."
"Tại sao?"
"Bởi vì anh ấy chưa từng thuộc về thế giới của chúng ta. Đối với thế giới của chúng ta, anh ấy chỉ là một ngôi sao băng. Chỉ là, ngôi sao băng này quá chói mắt, để lại trong lòng mọi người ký ức không thể xóa nhòa. Nhưng ngôi sao băng ấy dù sao cũng chỉ là sao băng, không biết từ đâu tới, cũng không biết nó sẽ đi đâu."
"Nói vậy thì Đạo Tổ cũng quá vô tình rồi."
"Tạ Mạt Lăng vô tình, nhưng ông ta chỉ thân hóa Hi Di, thiên địa đồng quy. Ông ta vẫn ở trong thiên địa. Tạ Lan vô tình, so với ông ta còn tốt hơn gấp ngàn vạn lần!"
Thuần Quân im lặng. Có chân tướng mà cô muốn nói, nhưng lại không thể nói.
Trước khi tới, quy luật thiên địa đã dặn cô không được tiết lộ chân tướng tôi bị giam trong Ngục Kiếm.
Im lặng hồi lâu, Thuần Quân hỏi: "Ngài có hận ngài ấy không?"
"Ta không hận anh ấy."
"Nếu ngài đã nói ngài ấy vô tình, sao lại không hận?"
"Cô chỉ là một thanh kiếm, đương nhiên không hiểu yêu hận. Thật ra ta và ngươi cũng giống nhau. Không có anh ấy, ta chỉ là một cô hồn trong Hoàng Hà, nào nói tới yêu hận. Ta không hận anh ấy. Ta chỉ tiếc vì đã không thể đi theo anh ấy."
Nói xong, Thùy Họa rút kiếm ra khỏi ngực.
Thanh kiếm nhuốm máu của Tử Thần, thân kiếm không ngừng rung động, cuối cùng để lại dấu ấn rắn nuốt đuôi tượng trưng cho Tử Thần Minh Hà trên thân kiếm.
Rắn nuốt đuôi, đại biểu cho âm dương tan biến.
Thùy Họa đưa tay về phía hư không, nắm lấy một miếng tử mộc từ Minh Hà, dùng ý niệm khắc thành bao kiếm.
Sau đó, cô tra kiếm vào bao, trao trả lại cho Thuần Quân.
Sau cùng, Thùy Họa quay lưng, đi về phía Biển Chết tầng tầng lớp lớp băng giá.
Nhìn thân ảnh Thùy Họa ngày càng xa, cô rốt cuộc không nhịn được nói lớn: "Lâm tướng quân, ngài nhất định phải đợi được!"
"Ta sẽ đợi anh ấy, nhưng không đợi quá lâu đâu."
...
Thuần Quân cầm kiếm, sững sờ đứng đó.
Phải rất lâu cô mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Thùy Họa.
Cho dù kiếm có cắt đứt mọi thứ, làm sao có thể cắt đứt liên kết giữa hai trái tim.
Lúc này, nhiệm vụ của Thuần Quân cũng kết thúc.
Quy luật thiên địa cho tôi bảy ngày, tôi chỉ dùng nó để tới gặp Thùy Họa.
Đôi khi, gặp một người cũng như đã gặp cả thế giới.
Nói tiếng từ biệt với một người, cũng tựa như đã từ biệt với cả thế giới.
Những gì cần nhớ, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
Nguyên Duệ, Kiêm Hà, Tạ Mạt, Tạ Lăng, Tuyết Dương, Ngạo Phong, A Lê... Ma đạo!
Thuần Quân đem kiếm tới bên rìa vũ trụ. Với sự giúp đỡ của quy luật thiên địa, tiếp dẫn tinh quang bao la, cùng với sức mạnh canh kim và thân kiếm, dùng sức ném thanh kiếm về phía thiên ngoại...