Tử ý ở vùng đất tà ác mỗi ngày một thêm nồng nặc, ban đầu chư thần vốn không muốn quay lại để tìm hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, đợi đến khi thấy bộ xương ở nơi này càng lúc càng trở nên hùng mạnh thì bọn họ đã chẳng còn dũng khí tới thăm dò nữa rồi.
Cho đến một hôm, làn sương xám xịt bắt đầu đổi màu, sắc xám càng lúc càng đậm hơn.
Cùng lúc này, tử ý ở vùng đất tà ác cũng co rút vào trong, bóng đêm ập xuống, phong tỏa hoàn toàn mọi thứ ở đây.
Vào lúc bóng tối phủ kín vùng đất tà ác, bất kể là Pha Lê Vĩnh Cửu trên đỉnh núi Thánh hay Pha Lê Ác Ma trong tay Hư Không Quân đều mất đi khả năng cảm ứng thực địa.
Hư Không Quân muốn dùng thần niệm trực tiếp lục soát vùng đất tà ác, thế nhưng ngay cả bậc cao thủ đã đạt đến cảnh giới như ông ta cũng không có cách nào nhìn thấu.
Bóng tối bao trùm khắp vùng đất tà ác, phong ấn mọi thứ bên trong nó.
Không một ai có thể biết được rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đó, cũng không một ai dám động đến những cấm kỵ bên trong.
……
Cứ như vậy qua một thời gian dài thật dài, dài đến nỗi trên cây Thế Giới đã mọc ra một hạt giống Thế Giới Vĩnh Hằng mới.
Hạt giống này cũng hoàn mĩ không chút khuyết điểm giống như kẻ tiền nhiệm của nó.
Vì hạt giống Thế Giới Vĩnh Hằng trước đó đã bị hư hại nên các vị thần đã đặt tên cho hạt giống mới này là Hy Vọng.
Vỏ ngoài của Hy Vọng kiên cố vô cùng, chẳng khác nào nồi đồng cối đá.
Mặc cho các vị thần có dùng bao nhiêu biện pháp cũng không cách nào phá vỡ được lớp vỏ của nó, nếu cứ như vậy, nó sẽ không thể phát triển thành một thế giới mới.
Hy vọng cũng biến thành tuyệt vọng.
Mãi cho đến một ngày kia, có một thần minh vì phạm phải điều cấm kỵ nên bị trục xuất khỏi núi Thánh, trong lúc lang thang ở ranh giới của Thần Vực nhặt được một thanh kiếm.
Vị thần minh này bình sinh vốn là Kiếm Thần, ngay lập tức liền nhận thấy có gì đó khác biệt ở thanh kiếm này.
Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy một thanh kiếm hoàn mỹ như vậy ở Thần Vực Vĩnh Hằng. Thanh kiếm vừa tỏa ra ánh sáng thánh thiện và cao quý, mặt khác lại là bóng đêm u ám toát ra hơi thở tà ác thuộc về ma quỷ.
Thanh kiếm này đồng thời sở hữu thần tính của một vị thần và cả ma tính của một ác ma, hơn thế còn đạt đến trình độ cân bằng hoàn hảo.
Điều khiến vị thần này chấn động kinh ngạc nhất ấy chính là, ông ta thực sự cảm nhận được sự tồn tại của một sinh mệnh bên trong thanh kiếm.
Chuyện này khiến vị thần bối rối khó hiểu vô cùng, một thanh thần kiếm mạnh mẽ oai phong nhường này, sao có thể bị đánh rơi ở đây?
Là linh hồn của ai bị giam cầm bên trong thanh kiếm ấy?
Vị thần không thể dùng tay của mình chạm vào chuôi kiếm, ông ta cảm thấy bản thân không xứng làm chủ nhân của thanh kiếm đó.
Tuổi thọ của ông ta không nhiều, thần tính cũng sắp sửa cạn kiệt.
Những tội nghiệt phạm phải khi còn trẻ, trải qua vô số ngàn năm cũng đã được chuộc hết.
Thời khắc hấp hối này, điều ông muốn làm nhất là được trở về núi Thánh, quỳ trước cây Thế Giới và sám hối, đồng thời mong rằng sau khi chết đi, linh hồn của mình có thể yên nghỉ trên cây Thế giới.
Thế nhưng vị thần biết, nếu bản thân không có công đức, các vị thần sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho ông ta.
Núi Thánh ở ngay trước mặt, thế nhưng bản thân lại chẳng có tư cách lên núi.
Nhưng nếu ông ta có thể mang thanh kiếm này trở lại núi Thánh, ông ta chắc chắn sẽ nhận được sự lượng thứ của chúng thần. Thanh kiếm này oai phong mạnh mẽ, có thể chặt đứt bóng đêm, mang bình minh đến.
Đáng tiếc là, ông ta không thể khống chế được kiếm, cũng không cách nào mang nó về núi Thánh được.
Vị thần bị đày ải ở lại bên thanh kiếm, ngày qua ngày dùng thần niệm chạm vào thân kiếm, cố gắng thiết lập mối liên hệ với linh hồn bị giam cầm bên trong nó.
Thế nhưng thanh kiếm này cứng cỏi vô cùng, chặt đứt tất cả mọi nỗ lực tiếp xúc.
Vị thần không nhận được sự giúp đỡ của người bên trong thanh kiếm, chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm ra giải pháp.
Cuối cùng ông ta quả thực nghĩ ra một cách, kiếm khí này quá mạnh, tôn quý vô cùng, không một ai có thể làm chủ nhân của nó.
Ông ta biết bản thân vĩnh viễn không có tư cách không chế thanh kiếm, thế nhưng ông ta có thể làm kẻ địch của nó.
Thế là vị thần bị đày ải xoay người về phía mũi kiếm, để thanh kiếm lao thẳng vào trái tim.
Ông ta dùng cách này để mang kiếm đi, lê từng bước từng bước về phía ngọn núi Thánh.
Bất cứ nơi nào ông đi qua, máu thần rơi xuống đều biến thành đóa hoa sen vàng nở rộ.
Cuối cùng, vị thần bị đày ải mang theo thanh kiếm đến chân núi Thánh, ngước nhìn lên cây Thế Giới.
Có vị thần khác phát hiện ra ông ta, vội đến ngăn cản.
Thế nhưng sau khi chúng thần nhìn thấy thanh kiếm trên người vị thần kia, bọn họ ngay lập tức liền hiểu được mục đích của ông ta, lại vì ông ta mà mở một lối đi.
Dưới ánh mắt của chư thần, vị thần bị đày ải đã leo lên đỉnh núi Thánh.
Từ ranh giới của Thần Vực đến đỉnh núi, cơ thể còn cắm một thanh kiếm, máu trên người không ngừng chảy, sự sống trong ông ta đã sớm hao kiệt.
Trên thực tế ông ta đã sớm vong mệnh khi còn ở dưới chân núi Thánh, là ý chí và linh hồn đã giúp ông ta lên núi.
Khi vị thần bị đày ải cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, ý chí của ông ta gần như đã kiệt quệ.
Ông thành kính quỳ dưới gốc cây Thế Giới, trút toàn bộ sức mạnh linh hồn cuối cùng của mình để rút thanh kiếm hoàn hảo đang xuyên trước ngực ra, cắm nó xuống đất.
Sức sống bị dập tắt, ý chí hao kiệt, sức mạnh linh hồn cũng cạn khô.
Ngay khi các vị thần cho rằng ông ta cứ như vậy mà ngã xuống, một luồng ánh sáng xanh như pha lê đột nhiên chiếu ra từ cây Thế Giới.
Ánh sáng xanh bao bọc lấy cơ thể vị thần, trong nháy mắt đã chữa lành vết thương cho linh hồn và thể xác của ông ta.
Chẳng mất bao lâu, sức mạnh như sóng triều của vị thần bị đày ải một lần nữa đã quay trở lại. Các vị thần đều vì thế mà kinh ngạc vô cùng, ngay cả người được ban thưởng kia cũng sửng sốt không thôi.
Ông ta đến đây chỉ vì muốn rửa sạch tội nghiệt của bản thân, để linh hồn được cứu rỗi, nhưng thật không ngờ lại được cây Thế Giới ban phước.
“Ngươi đã biết tội của mình chưa?” Một giọng nói vang lên từ trên cây Thế Giới.
Các vị thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nàng tiên khoác áo lụa xanh từ trên cây bay xuống.
Nàng ấy có một đôi mắt rực rỡ lấp lánh, ánh sáng ngập tràn trong mắt, làn da nhẵn nhụi trắng nõn như ngọc, trời sinh đã có phù văn thần thánh bao bọc.
Đôi tai nàng ta vừa dài vừa nhọn, có thể lắng nghe cả thế giới.
Các vị thần đã nhận ra thân phận của tiên tử này, biết được cô là tinh linh sứ giả trên cây Thế Giới. Lời nói của cô tượng trưng cho ý chí của cây.
“Cầu xin sự khoan thứ của cây Thế Giới”. Vị thần bị đày ải quỳ xuống đất, thành kính nói.
“Ngươi và cả thần tộc của ngươi tội vốn không thể tha, bởi vì các ngươi đã không bảo vệ được kiếm hồn sinh ra từ cây Thế Giới, khiến cho cây Thế Giới phải lấy làm hổ thẹn, làm cho toàn bộ Thần Vực Vĩnh Hằng rơi vào chiến hỏa liên miên, phân tranh không ngừng, không có lối thoát. Tuy nhiên, bây giờ ngươi có một cơ hội chuộc lấy tội nghiệt của mình”. Tinh linh sứ giả nói.
“Xin sứ giả chỉ dẫn”.
“Hãy rút thanh kiếm hoàn mỹ trên mặt đất kia lên, dùng nó để chém rách hạt giống của cây Thế Giới Vĩnh Hằng. Nếu ngươi có thể làm được, cả ngươi và thần tộc của ngươi sẽ lấy lại được vinh quang trên đỉnh núi Thánh này, mà ngươi cũng vì thế mà được phong làm vua của các vị thần”.
“Nếu như tôi thất bại thì sao?” Vị thần bị đày ải lại hỏi.
“Nếu như ngươi thất bại, núi Thánh cũng sẽ không thu nhận xương cốt của ngươi, linh hồn ngươi sẽ mãi mãi không được an nghỉ trên cây Thế Giới”.
“Vì sao?”
“Bởi vì nếu như ngươi thất bại, cây Thế Giới chắc chắn cũng bị Hư Không Quân hủy diệt, từ nay trở đi Thần Vực sẽ trở thành thiên đường của ác ma”.
Nghe thấy lời này của tinh linh sứ giả, vị thần bị đày ải sửng sốt vô cùng, nguồn bản dịch này tại bạch ngọc sách.
Ông ta không ngờ được, tinh linh sứ giả lại đem toàn bộ trọng trách bảo vệ cây Thế Giới lên người mình.
Lúc này ông ta đã đoán được hạt giống của Thế Giới Vĩnh Hằng mà tinh linh sứ giả muốn ông ta chém vỡ chính là Hy Vọng. Chỉ khi phá bỏ được vỏ ngoài của nó mới có thể mang lại hy vọng thực sự cho Thần Vực.
“Tôi không có tư cách trở thành chủ nhân của thanh kiếm này, vì sao lại giao trọng trách này cho tôi?” Vị thần bị đày ải hỏi.
“Ngoại trừ ngươi, không ai khác có thể làm được, bởi vì đây chính là nhân quả của các ngươi. Hắn vì ngươi mà chết, tất cũng vì ngươi mà sống”.
Lời này của tinh linh sứ giả giống như một đạo sấm sét, trong nháy mắt chiếu sáng thức hải của vị thần.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu được thần hồn bị phong ấn bên trong thanh kiếm thuộc về ai rồi, đó chính là kiếm hồn năm xưa.
Nghĩ đến đây, vị thần bị đày ải không còn do dự chút nào nữa, ông ta dùng hai tay nắm lấy chuôi kiếm rút ra, dùng hết sức lực toàn thân chém một nhát vào hạt giống của Thế Giới Vĩnh Hằng!
Chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, trời sụp đất nứt.
Núi Thánh rung chuyển. vô số lá cây từ trên ngọn cây Thế Giới rơi xuống.
Ánh sáng rực rỡ được tạo ra bởi sự va chạm dữ dội giữa thanh kiếm hoàn mỹ và hạt giống của Thế Giới Vĩnh Hằng như muốn thiêu cháy con mắt của các vị thần, thắp sáng toàn bộ Thần Vực.
Sau một hồi nổ tung, núi Thánh rơi vào trạng thái im lìm chết chóc.
Yên tĩnh đến độ không có bất kỳ âm thanh nào, chỉ nghe thấy tiếng lá rơi không ngừng.
Sự im lặng này kéo dài rất lâu, cho đến khi một tiếng cạch nhẹ phát ra từ thân kiếm, giống như xiềng xích bị chặt đứt.
Sau đó lại là một âm thanh giòn vang, một vết nứt xuất hiện trên lớp vỏ cứng cáp không gì phá được của hạt giống Thế giới Vĩnh Hằng.
Ngay khi vết nứt vừa phát sinh, một linh hồn nhanh nhẹn từ trong thân kiếm chui vào hạt giống của cây Thế giới, cướp lấy toàn bộ sinh lực và sức sáng tạo của hạt giống để sử dụng cho riêng mình.
Các vị thần sửng sốt há miệng nhìn những gì đang diễn ra ngay trước mắt, bọn họ không biết linh hồn đó thuộc về ai, chỉ biết rằng tinh linh sứ giả không hề ngăn cản, vì vậy nên họ cũng tiếp tục im lặng.
Lại một đạo ánh sáng xanh khác chiếu ra từ cây Thế Giới, bao phủ lấy hạt giống.
Sau đó, hạt giống cây Thế Giới lập tức bén rễ và nảy mầm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sinh ra một nụ hoa.
Nghe kìa, đó là tiếng hoa nở.
Có một người đàn ông khoanh chân ngồi giữa nhụy hoa.
Dáng vẻ giống hệt kiếm hồn năm đó, nhưng lại là một người đàn ông tuấn tú mang theo sương gió thăng trầm của cuộc đời.
Người ấy vẫn đang im lặng, dường như còn muốn chìm sâu vào trong giấc ngủ cả vạn năm.
Tuy nhiên, vào khoảnh khắc bóng đêm ở vùng đất tà ác ngưng tụ thành một vòng xoáy, đôi mắt của người đàn ông đó đã mở ra.
Anh ta đứng dậy, vươn tay ra, thanh kiếm hoàn mỹ kia đã bị anh ta nắm chặt trong tay.
Sau đó, anh ta nhấc kiếm bước về phía vùng đất tà ác.
Cùng lúc đó, một người phụ nữ từ trong vòng xoáy tối tăm của vùng đất tà ác đang bước về phía núi Thánh.
Cô gái ấy có một mái tóc đen dài và đôi mắt đen long lanh, trên người khoác một bộ quần áo màu đen, trong tay cầm một thanh đao dài, cực kỳ không cân xứng với dáng người của mình.
Bất luận là chư thần trên đỉnh núi Thánh hay Hư Không Quân trên đảo Ác Ma lúc này đây thần niệm đều đang khóa chặt lấy người đàn ông và người phụ nữ này.
Tất cả đều muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra khi hai người đó tương phùng, bọn họ sẽ mang đến cho Thần Vực điều gì.
Người đàn ông và người phụ nữ đều bước đi rất chậm, nhưng dù cuộc hành trình có xa đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ đến đích.
Cuối cùng, hai người họ cũng gặp được nhau, bước đến trước mặt đối phương.
Người phụ nữ sắc mặt lạnh lùng, nhưng đáy mắt lại khó giấu nổi nỗi vui mừng.
Cuối cùng, niềm vui này vẫn rơi xuống, biến thành nụ cười ngọt ngào lộ ra hai lúm đồng tiền.
Dù sinh tử hay xa cách, đã cùng người hẹn thề ước nguyện, cùng nắm tay nhau qua tất cả, hai ta trọn đời trọn kiếp không lìa xa.