Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 1537 - Chương 1537: Phiên Ngoại (1)

Chương 1537: Phiên Ngoại (1) Chương 1537: Phiên Ngoại (1)

Thế giới đang ngày càng khô cằn cạn kiệt, người bình thường gần như không phát giác ra mối nguy hại này, chỉ những cường giả đã sống lâu và sẽ tiếp tục sống lâu hơn nữa mới có thể lĩnh ngộ được.

Đối với con người và vạn vật sinh linh tồn tại trên đời, cuộc sống của họ không có nhiều thay đổi khác thường. Cuộc chiến Thiên đạo đã kết thúc từ lâu, nỗi đau có sâu cách mấy thì những vết sẹo cũng sẽ được xoa dịu theo năm tháng.

Cuộc sống của Nhân tộc đã quay trở lại thời điểm trước thời đại Mạt pháp, Thiên đạo không còn nắm quyền kiểm soát, chư thần cũng phải đi ẩn náu.

Dân số suy giảm, thời gian thấm thoát thoi đưa, tình hình dần đi vào ổn định, cũng từ từ lấy lại dáng vẻ hưng thịnh của ngày xưa, thậm chí còn không ngừng phát triển theo từng ngày.

Thế giới đang khô cằn, dân số ngày càng đông, gây ra nhiều sự cạnh tranh khốc liệt về tài nguyên, có thể đoán trước được, chẳng bao lâu nữa, chiến tranh giữa người với người sẽ bắt đầu nổ ra, sau đó khắp nơi sẽ rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Chiến tranh không bao giờ kết thúc, tai họa không có ngày được yên. Mặc kệ là ai nắm giữ Thiên đạo, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi ngọn lửa chiến tranh tàn khốc.

Nhân loại sớm đã không còn tương lai, nên dù mọi chuyện có thể được dự đoán trước, đều sẽ trở thành bi kịch.

Tài nguyên cạn kiệt không thể hỗ trợ cho thời đại văn minh khoa học công nghệ của Nhân tộc, lần này thời kỳ Mạt pháp tái xuất, dường như chỉ sau một đêm đã khiến nhân gian thụt lùi hàng trăm năm, quay trở lại thời đại nền văn minh nông nghiệp, nơi nam trồng ruộng nữ dệt vải, con người đấu đá tranh giành lẫn nhau.

Khi tài nguyên không thể tiếp tục hỗ trợ cho sự phát triển vượt trội của nền văn minh nhân loại, thì lựa chọn duy nhất chính là quay trở lại thời kỳ đồ đá.

Thế giới đang từng bước rơi vào hố sâu hủy diệt, nếu như đã không có cách nào ngăn chặn nó, thì chúng ta chỉ đành tận dụng mọi biện pháp làm chậm quá trình đó càng lâu càng tốt.

Chư thần không còn can thiệp vào việc dưới phàm trần, Đạo giáo quyết định trở về tổ đình lẩn tránh thế sự, Minh giới chỉ chịu trách nhiệm duy trì hoạt động của lục đạo luân hồi.

Kết quả là, người duy nhất còn lại có thể tiếp tục ổn định trật tự ở nhân gian chính là Ma đạo Quy Khư.

Chúng sinh bình đẳng, không phân biệt giống loài.

Ma đạo hành tẩu trên nhân gian, chỉ làm theo lời dạy cứu thế giúp người của vị sáng lập ra Ma đạo đã căn dặn.

Tuy nhiên, chỉ những đệ tử bình thường của Ma đạo mới nhập thế, những chiến binh có đạo pháp tu vi đạt đến cấp độ thượng thừa vẫn kiên quyết ở lại Quy Khư, tôn trọng thỏa thuận của thời đại Mạt pháp.

Những đệ tử trần tục này, đều có đạo hành tu vi dưới cảnh giới Nguyên Thần, giống hệt như trước khi đàm Cửu Long lộ diện trước mặt bàn dân thiên hạ.

Nếu chư thần không ban phát thần uy xuống nhân gian, thì sẽ không bao giờ có bất kỳ phép thần thông đặc biệt xuất hiện ở nhân gian cả.

Tu hành đạo môn gồm sáu cấp bậc: tâm linh, chân khí, huyền quan, nguyên thần, hợp đạo và thiên tôn.

Cảnh giới huyền quan là đỉnh phong của giới tu hành hiện nay.

Việc hạn chế tu luyện không chỉ vì chịu ảnh hưởng từ thời Mạt pháp, mà còn liên quan mật thiết đến linh khí của trời đất ngày nay.

Sau cuộc chiến Thiên đạo kết thúc, linh khí của trời đất gần như cạn kiệt, cho dù không đề ra bất cứ hạn chế nào, người tu hành ở nhân gian cũng không còn đủ khả năng dựa vào tu vi của bản thân để tấn thăng cảnh giới.

Mạn đạo hùng quan chân như thiết, nhưng bây giờ con đường tu đạo quả thực rơi vào ngõ cụt, cũng không còn bất kỳ tin tức gì về thần linh, cho nên việc phàm nhân tu tiên đã trở thành truyền thuyết do người xưa kể lại mà thôi.

Thực ra, thời đại Mạt pháp tái xuất, chúng sinh đều tựa hồ quên đi một phần ký ức của trong đầu.

Tử Thần kiểm soát trí nhớ, theo truyền thuyết kể rằng, lý do chúng sinh bây giờ đã quên đi một phần ký ức của mình là do Lâm Thùy Họa, Thái Sơ Tử Thần của Minh giới đứng đằng sau vụ việc.

Thái Sơ Tử Thần cho rằng, những ký ức liên quan đến Tạ Lan, Ma Đạo Tổ Sư, bắt buộc phải bị xóa bỏ.

Ban đầu việc này bị Nữ Đế lên tiếng phản đối gay gắt, Nữ Đế nhận định rằng Tạ Lan đang tiếp quản vị trí Thiên đạo, xóa bỏ ký ức về anh ấy cũng đồng nghĩa với việc phủ nhận sự tồn tại của Thiên đạo, làm như vậy sẽ khiến chúng sinh mất đi sự kính sợ trong lòng.

Vì vậy, Nữ Đế kiên quyết từ chối lời đề nghị của Tử Thần, cho đến khi Tử Thần rút đao Minh Hà.

Cô ấy đã cho Nữ Đế hai sự lựa chọn, đồng ý cho cô ấy nhúng tay vào Lục Đạo Luân Hồi để xóa bỏ mọi ký ức của nhân gian về Tạ Lan, hoặc là cô ấy sẽ dùng đao chém đứt sông Vong Xuyên.

Năm xưa Phá Quân xông thẳng xuống m Ti, dùng một nhát đao thẳng tay chém đứt sông Vong Xuyên suốt năm trăm năm. Giờ đây, m Ti chắc chắn không đủ sức chống chọi với thanh đao Minh Hà của Tử Thần.

Nữ Đế lâm vào thế khó xử, nên đã sai Mạnh Bà thiên tôn cất công lặn lội đến Quy Khư cầu cứu.

Ở Quy Khư bây giờ, Tạ Mạt Lăng và Phá Quân Hộ Pháp thiên tôn đã quy ẩn nơi xa, Khương Tuyết Dương bế quan, mọi chuyện do Tạ Uẩn chính tay tiếp quản.

Tạ Uẩn nhận thư cầu cứu của Nữ Đế, biết đây không phải chuyện nhỏ, tuy hiện giờ cô ấy chính là Ma Đạo Tổ Sư, nhưng cô ấy tự hiểu mình không đủ tư cách thuyết phục Thùy Họa đổi ý, chỉ đành thỉnh cầu Khương Tuyết Dương xuất thế.

Tử Thần và Khương Tuyết Dương gặp nhau trong điện U Minh. Vốn dĩ Nữ Đế còn tưởng Khương Tuyết Dương tinh thông quy luật trời đất, sẽ cố hết sức khuyên ngăn Tử Thần đừng làm chuyện dại dột, nào ngờ Khương Tuyết Dương lại tán đồng với lời đề nghị hết sức hoang đường của Tử Thần.

"Khương Tuyết Dương, cô có biết, nếu một sự thật bị che giấu, sẽ lộ ra một sự thật khác hay không hả?" Nữ Đế gằn giọng hỏi.

"Không biết sự thật khác mà Nữ Đế đang nhắc đến là gì?" Khương Học Dương nhẹ nhàng hỏi.

"Tạ Lan, cậu ấy chưa bao giờ là người của thế giới chúng ta. Nếu xóa hết ký ức liên quan đến cậu ấy ở thế giới này, đồng nghĩa với việc xóa bỏ tọa độ của cậu ấy ở nhân gian."

"Cái ta muốn chính là kết quả này. Chỉ khi nào hoàn toàn cắt đứt nhân quả của anh ấy ở nhân gian, anh ấy mới có cơ hội tái sinh ở thế giới bên kia, nếu không, anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại." Thùy Họa lạnh lùng nói.

“Ta chỉ lo lắng nếu thật sự cắt đứt toàn bộ nhân quả ở nhân gian, sau này cậu ấy sẽ không chịu quay lại nữa.” Nữ Đế nghẹn ngào nói.

"Không đâu, cho dù không có tọa độ, ta tin anh ấy vẫn sẽ trở về." Tuyết Dương cam đoan.

“Tại sao chứ?” Nữ Đế ngơ ngác hỏi.

“Bởi vì cho dù chúng sinh trong lục đạo đã quên đi anh ấy, thì vẫn còn chúng ta nhớ đến anh ấy.”

“Chỉ e là các cô không thể đợi đến ngày đó đâu.” Nữ Đế thở dài buồn bã nói.

Cuối cùng Nữ Đế đành chọn cách thỏa hiệp, chỉ sau một đêm, mọi thứ liên quan đến anh ấy ở nhân gian đều biến mất không còn dấu vết, bao gồm cả những ghi chép được thế hệ sau cất giữ trong đạo tàng, đều trở bị xóa sạch.

Đệ tử của Ma đạo, vạn kiếp thiên hồng.

Tuy nhiên, Đạo Tổ của họ giống như một ngôi sao băng vụt qua màn đêm, chỉ bừng sáng trong thoáng chốc, chung quy không thể tồn tại vĩnh viễn.

Từ đó trở đi, ký ức về anh ấy, chỉ còn lại trong lòng của một vài người.

Và khi những người ngày gần đất xa trời, ngày càng ít người nhớ đến anh ấy hơn.

Sau khi rời khỏi m Ti, Tuyết Dương và Thùy Họa từ biệt nhau.

"Thùy Họa, nếu tôi không đợi anh ấy trở về, khi cô gặp lại anh ấy, mong cô giúp tôi nói với anh ấy một câu." Tuyết Dương thì thầm nói.

"Là câu gì?" Thùy Họa lặng lẽ hỏi.

"Khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, chính khi tôi sống trong huyền quan của anh ấy."

"Câu này, cô nên tự mình nói với anh ấy khi hai người gặp nhau thì hơn" Thùy Họa kiên quyết nói.

"Tôi lo mình sẽ không thể đợi đến ngày đó."

“Ngày đó cũng không xa lắm đâu. Nếu người chồng quên đường về nhà, thì người làm vợ là tôi đây đương nhiên sẽ dẫn anh ấy về rồi.”

"Nhưng anh ấy đang ở thần vực vĩnh hằng, làm sao cô tìm anh ấy về được?"

"Ha ha, muốn đến thần vực vĩnh hằng bộ khó lắm hả? Đừng quên trong mắt Tử Thần, chưa bao giờ có thứ gì tồn tại vĩnh cửu hết, ở đâu có cái chết, ở đó có bóng dáng của Tử Thần!”

Bình Luận (0)
Comment