Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 154 - Chương 154: Tuyết Dương Nổi Giận (2).

Chương 154: Tuyết Dương Nổi Giận (2).

Lời của hắn ta chưa nói xong đã bị Tưởng Vệ Hiên cắt ngang, sau đó không còn tên đệ tử Mao Sơn nào dám ngăn cản chúng tôi xuống núi nữa.

Hẻm Ô Y, Vương gia.

Cổng và sân vẫn còn đó, bên trong là một màu tang thương.

Nhiều năm trở lại đây, toàn bộ tài sản mà Vương gia tích lũy đều cung cấp cho đệ tử nội môn tu hành dùng.

Đan dược, pháp khí, bùa chú, toàn bộ những thứ này đều phải dùng rất nhiều tiền để đổi lấy.

Người xưa nói rất hay, giàu và nghèo vũ bại gia tử tu hành, tu đạo vốn là một việc vô cùng tốn kém.

Mà hiện tại, bởi vì khiêu khích Mao Sơn Phái, tất cả những người tu hành của nội môn Vương gia đều bị phế, hàng chục người thương vong.

Ngàn năm kĩ lưỡng, bỗng chốc bị cướp sạch.

Thê thảm nhất là Vương gia lão tổ, không phải dễ dàng mà đột phá được trở ngại của cảnh giới huyền quan, lại vì một việc tai bay vạ gió này mà kích nộ công tâm, thân tử đạo tiêu, khó lòng nguôi ngoai.

Ba người bọn tôi tiến vào nội viện, nhìn thấy Vương Hán Sinh mặc quần áo tang đang chủ trì tang lễ.

Phật Gia tiến đến hỏi thăm, chưa kịp mở lời đã bị Vương Hán Sinh chỉ thẳng mặt mà mắng.

“Tất cả là do ngươi!”Phật Gia choáng váng tại chỗ, khóe miệng như muốn nói gì đó nhưng lại không tự biện hộ cho chính mình.

Nếu như ngay từ đầu tôi không nhúng tay vào việc này, Vương gia tuyệt nhiên sẽ không khổ sở như ngày hôm nay.

Nhưng mà, nếu tôi đã đến đây, sao lại có thể giương mắt đứng nhìn Phật Gia nhảy vào biển lửa được cơ chứ.

Vương Hán Sinh chỉ trích Phật Gia xong, nhìn thấy tôi lại trách móc: “Còn ngươi nữa! Không phải ngươi có một vị sư phụ tốt lắm sao, cô ta đâu rồi!”“Ta đã đến rồi đây.

” Tôi vẫn chưa đáp lời, Khương Tuyết Dương đã nhàn nhạt lên tiếng.

Với dáng vẻ trẻ đẹp của Khương Tuyết Dương, người ta khó mà nhìn ra thân phận của cô ấy.

Do đó, mặc dù cô ấy cùng chúng tôi đi vào, nhưng cũng không có ai nghĩ đến việc cô ấy chính là thiên hạ hành tẩu Toàn Chân giáo đã làm cả đạo môn kinh ngạc.

“Ngươi chính là sư phụ của Tạ Lan, thiên hạ hành tẩu của Toàn Chân giáo, Khương Tuyết Dương sao?” Mặc dù Khương Tuyết Dương đã nói ra thân phận của mình, nhưng ngữ khí của Vương Hán Sinh vẫn rất không khách khí.

“Đúng vậy.

”“Á à, cứ cho ngươi đến rồi thì sao chứ, muộn rồi.

Thật đáng thương cho Vương gia nghìn năm môn phiệt bọn ta, sớm biết thế này, lúc đó không nên tham gia vào giới tu hành.

” Vương Hán Sinh cười bi thương nói.

“Đạo môn lấy thực lực làm trọng, Vương gia các người quả thực không nên tham gia vào giới tu hành.

” Khương Tuyết Dương lãnh đạm đáp.

Nếu như Vương gia chỉ tranh quyền đoạt thế trong thế tục, dù cho Mao Sơn phái có năng lực cũng sẽ không dám dễ dàng động thủ với bọn họ, bởi vì quốc gia không cho phép.

Nhưng Vương gia lại bước một nửa vào giới tu hành, cũng đã tính là xuất thế rồi.

Chốn bồng lai và thế tục là hai thế giới khác nhau, về điểm này quốc gia phân biệt rất rạch ròi.

Do đó dù cho người của Vương gia có thương vong, cũng không có cách nào tìm kiếm công đạo từ thế tục.

“Vậy thì hiện tại ngươi đến có tác dụng gì?” Vương Hán Sinh nói một cách khổ sở.

“Làm lại từ đầu, sự trỗi dậy của Vương Gia bắt đầu từ Phật Gia.

Từ hôm nay trở đi, Phật Gia sẽ là đệ tử chân truyền của Khương Tuyết Dương ta, toàn bộ Vương gia sẽ theo cô ấy tu luyện thuật pháp thần thông của Toàn Chân giáo.

”Một lời này cô ấy vừa thốt ra, toàn bộ người của Vương gia chấn động.

Mặc dù trước đây Vương gia trong giới tu hành có một danh tiếng nhất định, nhưng hoàn toàn không thể sánh với đạo thống lớn.

Cứ cho là lúc trước họ xuôi theo tâm ý của Chương Phàm, sáp nhập vào Mao Sơn phái, Mao Sơn phái cũng sẽ không đãi ngộ với họ như đệ tử nội môn, họ sẽ không thể học được đạo pháp tinh hoa của Mao Sơn.

Vậy mà lúc này, Khương Tuyết Dương lại nói toàn bộ Vương gia đều có thể tu luyện đạo pháp của Toàn Chân giáo.

Nhưng điểm này chưa phải là quan trọng nhất, mà là cô ấy vậy mà lại nhận Phật Gia làm đệ tử chân truyền của mình, hơn nữa Khương Tuyết Dương lại là người bảo hộ trứ danh.

“Lời Khương tiên trưởng nói là thật sao?” Vương Hán Sinh hỏi.

“Đương nhiên là thật.

”“Thứ lỗi cho tôi hỏi một câu, tôi nghe nói Chương Nhược Hư của Mao Sơn phái đã ngưng tụ ra nguyên thần, nếu như ông ta đến Kim Lăng thì phải làm sao?”“Các người có thể yên tâm, nếu ta đã đến thì hắn sẽ không đến, ngày mai các người sẽ hiểu câu nói này của ta có nghĩa là gì.

”Sau khi sắp xếp xong việc của Vương gia, tôi cùng Khương Tuyết Dương đến nơi ở của Phật Gia.

Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Khương Tuyết Dương, tỉ như tại sao cô ấy lại xuất hiện ở núi Tây Hà.

Núi Chung Nam cách núi Tây Hà hàng ngàn dặm, cô ấy đã đến bằng cách nào.

Còn nữa, cô ấy có thể đến, vậy còn Chương Nhược Hư đã ngưng tụ ra nguyên thần kia tại sao từ đầu đến cuối vẫn chưa từng lộ diện.

Bình Luận (0)
Comment