Khi tôi nói hết những vấn đề này ra, Khương Tuyết Dương lại bật cười hỏi tôi: “Tạ Lan, chuyện đến cả Tưởng Vệ Hiên cũng hiểu được, lẽ nào đến tận bây giờ cậu vẫn nghĩ không thông suốt sao hả?”Nghe Khương Tuyết Dương hỏi tôi như thế, tôi mới bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng sau khi cô ấy xuất hiện tại Tam Mao quán.
Khương Tuyết Dương nhận được sự thủ hộ của Phong thần, nếu mượn phong lực, ngự phong phi hành thì tôi có thể hiểu được, nhưng chỉ trong giây lát từ núi Chung Nam đến núi Tây Hà, cách xa ngàn dặm, cô ấy chỉ là tu vi huyền quan thôi, lấy đâu ra nhiều chân khí đến thế? Khi cô ấy động thủ với Tưởng Vệ Hiên, tên Tưởng Vệ Hiên đó rõ ràng đã sử dụng di hình hoán ảnh rồi, vậy mà giữa chừng lại bị cô ấy bất thình lình cắt đứt.
Dịch chuyển tức thời vượt qua không gian, ẩn hình hoá ảnh, cho dù tốc độ có nhanh đến đâu cũng không tồn tại tình huống bị cắt đứt, trừ phi Khương Tuyết Dương sở hữu năng lực chi phối không gian song song.
Mà cảnh giới có thể làm chủ cả một không gian song song, tất nhiên chính là hợp đạo.
“Sư phụ, lẽ nào người đã hợp đạo rồi sao?” Nghĩ đến đây tôi liền hỏi.
“Không sai”“Nhưng mà, không phải người đến cả nguyên thần cũng chưa ngưng tụ hay sao?”“Hợp đạo chưa chắc cần phải ngưng tụ nguyên thần, mới đầu Tạ Lưu Vân có thể dựa vào thức thần hợp đạo, âm ty đã đặt tôi ngang hàng với ông ấy, thì cho dù tôi không bằng được ông ấy, cũng không thể kém quá xa chứ.
”Thức thần hợp đạo, cũng chính cái gọi là nhục thân hợp đạo.
Thức thần không bằng nguyên thần, nguyên thần có thể không cần quan tâm đến tình cảm và dục vọng, nhưng mỗi một hơi thở, một ý nghĩ của thức thần đều kết nối với tình cảm và dục vọng.
Mà muốn hợp đạo, điều trước hơn hết phải làm được đó là tâm tư thuần khiết, phỉ ngã tư tồn, toàn tâm toàn ý xuất thần vào thiên địa, tìm kiếm đại đạo cơ duyên phù hợp với bản thân.
Ý nghĩa: Phỉ Ngã Tư Tồn là một câu thơ cổ trong Kinh Thi, Xuất kỳ đông môn của Trịnh Phong.
"Phỉ" là không phải, "Ngã" là ta, "Tư" là nhớ nhung hoặc là suy nghĩ, được dịch nghĩa là "Tôi vẫn ở đây mà anh đã ở bên kia chân trời.
"Từ phương diện này mà nói, thức thần hợp đạo còn khó hơn lên trời.
Cần phải có ý chí kiên định, lại còn là người tâm tư siêu việt mới có thể làm được, cần tính toán mỗi lần tâm trí của bản thân, ở tại căn nguyên thần niệm, lúc nào thì bắt đầu hủy diệt.
Nguyên thần hợp đạo có thể ví như nước chảy thành sông, còn thần thức hợp đạo cần phải mưu tính hết thảy thiên cơ.
Phải tính toán thần niệm của bản thân chính xác tới mức không có một chút sai sót nào, rồi lần lượt chặt đứt, từ đó xa rời vật chất, lĩnh ngộ đại đạo.
Tạ Lưu Vân là kỳ tài thiên cổ, có thể cùng Ma Đạo Tổ Sư đánh cờ ở bên trong cỗ quan tài trấn hồn, với tâm trí của ông ấy mà thức thần hợp đạo hoàn toàn không có khó khăn gì.
Nhưng còn Khương Tuyết Dương có thể làm được, chỉ có thể nói túc mệnh của cô ấy đã bắt đầu thật sự phá vỡ phong ấn rồi.
Còn về đạo tắc của Trương Chi Viễn chắc chắn không phải hợp lại như vậy, ông ấy cần phải ngưng tụ ra nguyên thần rồi mới hợp đạo, chỉ là người ngoài không biết ông ấy đã ngưng tụ được nguyên thần mà thôi.
Nghe Khương Tuyết Dương đã hợp đạo thành công, trong lòng tôi vừa vui mừng cho cô ấy, đồng thời cũng cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.
Bây giờ tôi chỉ mới là cảnh giới chân khí, luận về huyền quan còn quá sớm, càng đừng nói gì tới việc vọng tưởng cảnh giới hợp đạo chứ.
Với lại, cho dù tôi có thể đột phá huyền quan, con đường hợp đạo cũng rất khó khăn, bởi vì tôi đang đi trên con đường lấy kiếm nhập đạo, đồng nghĩa cũng phải tránh xa nguyên thần.
“Cậu cũng không cần quá chán nản, Thùy Họa trong thời gian ngắn không thể xuất thế, cậu còn có rất nhiều thời gian, lần này cậu có thể ngộ ra sát kiếm đã vượt qua sự kỳ vọng của tôi rồi đó.
” Khương Tuyết Dương nói lời khích lệ tôi.
“Sư phụ, sau này tôi nên tu hành như thế nào đây?”“Tất nhiên là trảm tà ma độ vong hồn, lấy kiếm nhập đạo.
”“Lấy kiếm nhập đạo gọi là gì?”“Đợi đến ngày cậu xuất kiếm vô hối, chính là thời khắc cậu lấy kiếm nhập đạo.
” Lời này của cô ấy khiến tôi có chút không hiểu, nhưng cô ấy không hề giải thích gì thêm.
Chỉ nói có một vài đạo lý, tới lúc cần hiểu thì tự khắc sẽ hiểu, lúc không hiểu thì dù có giải thích rõ ràng ra sao, cũng không cách nào hiểu được.
Chúng tôi nói những điều này, Phật Gia tất nhiên nghe không hiểu, chỉ im lặng ngồi dưới ánh đèn, lúc này cô ấy vẫn đang mặc một thân đỏ thẫm như ngày hôm qua, nhìn rất xinh đẹp động lòng người.
“Uy Nhuy, cô có bằng lòng bái ta làm thầy không?” Khương Tuyết Dương hỏi cô ấy.
“Tôi bằng lòng.
”Nói rồi Phật Gia liền đứng dậy, khấu đầu trước Khương Tuyết Dương, Khương Tuyết Dương cũng không tránh né, bình thản nhận ba lạy đại lễ của cô ấy, mới để cô ấy đứng dậy.
Ở điểm này, hình như có chút khác biệt so với đãi ngộ của tôi trước đây thì phải.
Tôi nhớ là khi tôi bái sư ở Chung Nam sơn, Khương Tuyết Dương chỉ để tôi dâng hương với tổ sư Vương Trùng Dương của Toàn Chân giáo.
“Có phải cậu cảm thấy hiếu kỳ, vì sao tôi để cô ấy khấu đầu mà không để cậu làm vậy đúng không?” Khương Tuyết Dương hỏi.
“Vâng.
” Tôi gật đầu.
“Cùng người nhưng không cùng mệnh, là người ắt có số mệnh.
Uy Nhuy là nữ tử mệnh khổ, số mệnh mỏng manh, cô ấy khấu đầu lạy tôi thì số mệnh của tôi sẽ không có bất kỳ xung đột nào, đồng thời còn có thể từ số mệnh của tôi mượn đi một phần may mắn.
Nhưng cậu thì khác, khấu đầu của cậu, tôi nhận không nổi, sợ là tại cửu thiên thập phương này, người có thể nhận đại lễ của cậu không có nhiều đâu.
Tất nhiên, Thùy Họa không nằm trong số đó.
”