Bất luận là cương thi máu hay xà cốt, đều không phải là thứ mà người tu hành bình thường có thể nuôi dưỡng thành, nó tốn quá nhiều tâm huyết, có thể so sánh với việc chế tạo ra vũ khí ma thuật hàng đầu đạo môn.
Hai bọn họ đều bị tôi dùng kiếm khí tiêu hủy, chủ quầy lập tức bày ra dáng vẻ tuyệt vọng muốn chết đi được.
Chỉ là dường như hắn ta đến hiện tại vẫn chưa hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ la hét ầm ĩ: "Hắn ta làm loạn ở chợ quỷ, các người tại sao lại không động thủ hả?”.
Có người muốn ra tay với tôi nhưng lại bị một bà lão chống gậy, mặc áo đen ngăn lại.
Có thể nhìn ra được, người ở nơi này rất kính trọng bà lão, bà ấy vừa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt lên người bà, giống như vừa tìm thấy người tâm phúc của mình vậy.
“Âm Phong bà bà à, người này ở chợ quỷ làm loạn, lại còn giết chết cương thi máu mà tôi đã hy sinh nửa cuộc đời, phá hủy cả linh thức của xà cốt, bà phải làm chủ cho tôi à nha.
” Chủ quầy nói.
Nào có ngờ vị Âm Phong bà bà này còn không thèm liếc nhìn hắn ta một cái, đi đến trước mặt tôi, cúi đầu thật sâu, lên tiếng hỏi: “Dám hỏi đây có phải là Tạ tiên sinh không?” “Bà biết tôi sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Tôi không biết cậu, nhưng tôi biết kiếm khí mà cậu dùng!” Trong đạo môn ở thời đại mạt pháp người tu hành sát kiếm cực kỳ ít, gặp qua kiếm khí lại không có mấy người.
Cũng chỉ có những người xuất thân từ những đạo thống lớn mới có thể nhận ra kiếm khí mà thôi.
Ở chợ quỷ Kim Lăng, cá rồng lẫn lộn, người xuất thân từ đạo thống lớn lại không nhiều.
Do đó, cho dù tôi dùng kiếm khí chém giết hai con rắn của xà cốt, đại đa số những người ở đây vẫn không đoán ra lai lịch của tôi.
Vừa nghe Âm Phong bà bà nói ra thân phận của tôi, nét mặt cũng những người ở chợ quỷ liền chấn kinh, tiếp đó là bày ra vẻ mặt phức tạp khó nói.
Ở chợ quỷ gây phẫn nộ, bọn họ đương nhiên sẽ không muốn bỏ qua cho tôi.
Tuy nhiên muốn bọn họ động thủ với đệ tử chân truyền của Khương Tuyết Dương thì thực sự không ai có dũng khí đó.
Huống chi bản thân tôi căn bản cũng không dễ động vào.
“Nếu như bà đã đoán ra tên của tôi, thì có lẽ cũng đã biết tôi đến đây để làm gì rồi nhỉ.
” Nói xong, tôi không có ý định bỏ qua cho tên chủ quầy mà bước về phía hắn.
Cả chợ quỷ Kim Lăng này, hắn ta chính là kẻ làm ăn phát đạt nhất, cũng chính là kẻ ác độc nhất.
Ở tụ âm trận của hắn không có bất cứ ngoại lệ nào cả, toàn bộ đều là anh linh và diễm quỷ, mà tôi cũng đã chứng kiến số phận của những anh linh và diễm quỷ này rồi.
- Giải thích từ "anh linh" tức là linh hồn của trẻ nhỏ.
Hết giải thích.
Lúc này tên chủ quầy cũng định thần lại rồi, biết mình đã đụng phải người không nên đụng.
Không còn tâm tư lo nghĩ về cái chết của cương thi máu và xà cốt nữa, hắn bắt đầu lo lắng cho tính mạng của mình, ánh mắt cầu cứu nhìn về Âm Phong bà bà.
“Tạ tiên sinh, cậu có thể giết quỷ tu và kẻ ác kia, những cậu không thể giết hắn ta được, nếu không thì Khương hành tẩu cũng không bảo vệ được cậu đâu.
” Âm Phong bà bà nói.
“Ồ, tại sao?” “Chợ quỷ là được đạo môn ngầm đồng ý mà tồn tại, thiên đạo không can thiệp, âm ti không quản.
Cậu vì Vương gia xuất đầu lộ diện, Khương hành tẩu có thể bảo hộ cho cậu, nhưng nếu như cậu vì âm hồn mà xuất đầu lộ diện thì chính là đối đầu với thiên hạ đạo môn đấy.
” Âm Phong bà bà vừa dứt lời, những người ở chợ quỷ đã nháo nhào lên tiếng hùa theo.
“Âm Phong bà bà nói đúng đó, ngươi tuyệt đối không được giết hắn ta, càng không nên xuất hiện ở chợ quỷ.
Vốn dĩ âm hồn đã không nên lưu lại trên thế gian, suy cho cùng thì nhân gian là thế giới của người sống mà.
” “Tạ đạo hữu, chuyện ở chợ quỷ cậu vẫn là không nên nhúng tay vào, tránh làm khó tôn sư.
” “Nếu như ngươi nhất quyết ra mặt vì âm hồn, hành sự chẳng khác gì người trong ma đạo thì đạo môn không dễ chấp nhận ngươi đâu.
” Ma đạo hữu giáo vô loài, pháp truyền lục đạo, lúc đầu trong phạm vi ảnh hưởng của Ma đạo không tồn tại chợ quỷ.
Tôi trầm mặc một lúc, cuối cùng buông bỏ ý định giết chết tên chủ quầy kia.
Hiện tại, Khương Tuyết Dương đang tranh đấu với phủ Thiên Sư, tôi không thể cản chân cô ấy được, huống chi lúc này cũng chưa phải là cơ duyên để Ma đạo tái xuất.
Nhưng nhìn thấy những âm hồn khổ sở và những yêu thú đang run rẩy trong chợ quỷ, nếu như từ bỏ lúc này, tôi thật sự không cam lòng, cuối cùng nhờ Phật Gia bỏ tiền mua lại toàn bộ những âm hồn và yêu thú bị giao dịch trong hôm nay rồi phóng sinh họ.
Có những việc, một người không thể làm được, nếu không thì Ma Đạo Tổ Sư đã không tạo ra Ma đạo.
Lúc đầu, tôi đối với Ma đạo chỉ là sự tôn trọng, tôn trọng giáo nghĩa của họ, cho dù tôi có mang mệnh cách Thất Sát tôi cũng chưa từng nghĩ đến sẽ làm bất cứ việc gì cho sự trở lại của Ma đạo cả.
Ý định ban đầu của tôi là vì Thùy Họa, tôi không muốn để cô ấy một mình chiến đấu.
Mà hiện tại, chứng kiến sự thống khổ của những âm hồn và yêu thú, đột nhiên tôi có một loại cảm giác về sứ mệnh của mình.
Thiên đạo phân biệt cao thấp, cho nên mới ỷ mạnh hiếp yếu.
Nhân đạo lại cai quản theo lối vô vi, cho nên mới tồn tại chợ quỷ dơ bẩn.
Nhân gian có thể không cần đến một Ma Đạo Tổ Sư thứ hai, bởi vì ông ấy quá kiệt xuất, đến Thiên đạo cũng không chấp nhận ông.
Nhưng, nhất định không thể không có Ma đạo được!