Nghe được tin Thùy Họa từng xuất hiện tại thôn Bạch Vụ, tôi rất muốn về nhà xem thử một chuyến.
“Tôi biết cậu vẫn luôn nhớ nhung cô ấy, cậu vốn là người của thôn Bạch Vụ, đi một chuyến cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng tôi không hy vọng cậu quay về đó.
” Khương Tuyết Dương nói.
“Tại sao chứ?” “Cậu và cô ấy đã bái thiên địa rồi, bất luận cô ấy có thức tỉnh toàn bộ ký ức về Phá Quân hay không, Tạ gia ở thôn Bạch Vụ vẫn luôn là chốn về của cô ấy, thế nên không biết có bao nhiên người luôn âm thầm theo dõi ở đó nữa.
Nếu như cậu quay về, thì tốt nhất là không gặp lại Thùy Họa, nhưng nếu gặp được rồi, đối với hai người mà nói không phải là chuyện tốt lành gì đâu.
” Khương Tuyết Dương nói, bây giờ Âm ty đang chỉ đạo người đi truy sát Thùy Họa, Âm ty và Phá Quân có mối thù sâu như biển.
Trận chiến tranh quyền đoạt thế giữa phủ Thiên Sư và cô ấy, làm náo loạn cả đạo môn.
Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, đạo môn của bây giờ đã đấu không lại Âm ty.
Bởi thế nên nếu tôi gặp chuyện, cô ấy hoàn toàn không thể bảo vệ tôi nữa.
“Vậy đến khi nào tôi mới có thể gặp lại cô ấy?” “Đến khi nào cậu lấy kiếm nhập đạo, chính là lúc cậu đi tìm cô ấy.
Đến lúc đó vợ chồng hai người liên thủ, thời đại mạt pháp chưa kết thúc, không có ai là đối thủ của hai người đâu.
” “Sư phụ, lấy kiếm nhập đạo thật là quá sức với tôi rồi.
” Bây giờ là thời đại mạt pháp, không phải là thời kỳ hỗn loạn của Đạo tổ truyền đạo, có thể mang theo kiếm sát phạt tứ phương.
Cho dù tôi có sát tâm, thì phải đi đâu luyện sát kiếm đây chứ.
Ở chợ quỷ lộn xộn bẩn thỉu, tôi cũng đã bó tay bó chân rồi, cuối cùng không thể không chán nản mà rút lui.
Ma đạo không xuất hiện, nội chiến giữa Khương Tuyết Dương và phủ Thiên Sư cũng đang âm thầm chống đối nhau, tôi hoàn toàn không có cơ hội xuất kiếm.
Vốn dĩ tôi còn có thể nhờ cậy điều tra tình báo của Vương gia, thỉnh thoảng tìm được một con quỷ tu luyện tà đạo để giết tế kiếm.
Nhưng kể từ ngày hôm đó ở chợ quỷ, vì tôi ra tay ác liệt quá, mà giờ tại thành Kim Lăng đến một tà ma cũng không thấy nữa, tôi sầu não chỉ có thể lưu lại Vương gia tu thân dưỡng tính, cùng Phật Gia vẽ bùa thôi.
Quan trọng nhất là sát kiếm dựa vào sát tâm mà phát huy, không có cách nào nhờ đồng môn đốc thúc để tiến bộ được, chỉ có thể nhờ tàn sát sinh tử để nâng cao.
“Tạ Lan, cơ duyên của cậu rất nhanh sẽ tới thôi.
” Khương Tuyết Dương nói, tháng sau Tiên đạo Côn Lôn muốn tuyển chọn đạo lữ cho Côn Lôn tiên tử tại Giao Trì, nhân tài đạo môn trong thiên hạ đều có thể tham gia.
Lần này cô ấy tới tìm tôi, trừ việc dặn dò không được náo loạn chợ quỷ ra, thì càng là vì muốn nói với tôi chuyện này.
Tổ đình Tiên đạo không ở nhân gian, mà Côn Lôn lại luôn luôn duy trì sức ảnh hưởng độc nhất vô nhị trong đạo môn, chính là bởi vì mỗi đời Côn Lôn tiên tử đều chọn chồng trong đạo môn.
Một khi được chọn trúng, Côn Lôn tiên tử sẽ lấy hoa Ngũ Kim sinh trưởng tại Côn Lôn, tiên thảo linh dược làm của hồi môn.
Hoa Ngũ Kim chính là vật liệu tốt nhất dùng để chế tạo kiếm pháp sư trai trám của đạo môn, mà tiên thảo linh dược trên Tuyết vực Côn Lôn càng là thiên linh địa bảo ngàn vàng khó có được.
Bất luận đạo chính tông nào có được hồi môn của tiên tử Côn Lôn, thực lực đều sẽ nhanh chóng tăng vọt, cường thế quật khởi.
Hơn nữa vị Côn Lôn tiên tử này còn là xuất giá tòng phu, đối với đạo chính tông mà nói, thì đây chẳng khác nào có thêm một cao thủ lợi hại.
“Tiên đạo Côn Lôn tại sao phải làm như vậy, đây chẳng phải vừa mất phu nhân lại thiệt hại binh sĩ sao chứ?” “Người của Tiên đạo thông minh lắm nha, sao có việc làm ăn thua lỗ được.
Cậu có biết mỗi lần Côn Lôn tiên tử chọn chồng sẽ khiến bao nhiên thiên kiêu của đạo môn phải chết không?” Khương Tuyết Dương nói, các thời đại Côn Lôn chọn rể đều có thiên kiêu của đạo môn oán hận Côn Lôn, lần có nhiều người chết nhất xảy ra trong năm Minh triều Tuyên Hóa.
Vị Côn Lôn tiên tử đời này có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cho dù là thần tiên nhìn thấy cũng không kìm nổi mà động lòng.
Lúc đó tổng cộng một trăm ba mươi sáu vị thiên kiêu của đạo môn chết tại Tuyết vực Côn Lôn, trong đó còn bao gồm hai vị thiên hạ hành tẩu, trực tiếp khiến đạo môn hao tổn nguyên khí.
Từ bề ngoài thì thấy, Côn Lôn chọn rể vừa mất phu nhân lại thiệt hại binh sĩ, nhưng mà lấy việc chọn rể nhằm khơi mào nội chiến giữa các đạo môn, đối với cả nhân đạo đạo môn mà nói, không khác gì gặp phải một tai họa cả.
Với lại, sức ảnh hưởng này vẫn còn tiếp tục tồn tại đến bây giờ, tỉ như nhân tài của Toàn Chân Giáo bị người của phái Mao Sơn giết chết, vậy thì trong một thời gian dài sau đó, hai phái đều sẽ luôn ở trong thế đối địch với nhau.
“Nếu đã như vậy, đạo môn dứt khoát không tham gia không phải ổn thỏa rồi sao?” Tôi hỏi.
“Lòng người trong đạo môn không giống nhau, cậu không muốn tham gia, người khác chắc gì có cách nghĩ giống cậu đâu.
Hơn nữa, cho dù có thể kháng cự lại vẻ đẹp của tiên tử Côn Lôn, thì liệu ai có thể kháng cự lại phần hồi môn hậu hĩnh trong tay cô ta cơ chứ.
” Cứ lấy phái Dã Tiên bây giờ làm ví dụ.
Phái Dã Tiên vốn chịu sự quản lý của Toàn Chân Giáo, do đệ tử đời thứ tư Tôn Thanh Tòng của Toàn Chân Giáo phân tách ra.
Mới đầu, phái dã tiên vẫn luôn bình đạm tầm thường, trong đạo môn chỉ miễn cưỡng được xem là đạo chính tông bậc trung.