Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 164 - Chương 164: Côn Lôn Chọn Rể (2).

Chương 164: Côn Lôn Chọn Rể (2).

Nhưng mà chính bởi vì có một năm, trong lần Côn Lôn chọn rể, thiên kiêu của phái Dã Tiên chiếm được mỹ nhân, phái Dã Tiên mới thành công xoay chuyển tình thế, trực tiếp tiến thân được xếp vào hàng một trong ngũ đại đạo chính tông.

Khương Tuyết Dương nói sức ảnh hưởng của Côn Lôn bây giờ đối với nhân gian đã yếu đi rất nhiều, cũng đã hơn một trăm năm không chọn rể trong đạo môn rồi.

“Đây là vì sao?” Tôi hỏi “Cậu có biết Côn Lôn tiên tử đời trước chọn ai làm cô gia hay không?” Khương Tuyết Dương hỏi.

“Là ai vậy?” “Cho dù tôi không nói, thì cậu chắc cũng có thể đoán ra rồi đó.

” Khương Tuyết Dương mỉm cười, cố làm ra vẻ tò mò nói.

“Tạ Lưu Vân?” “Không sai, chính là ông ấy.

” Khương Tuyết Dương nói, lần Côn Lôn chọn rể vào khoảng hơn một trăm năm trước.

Lúc đó chính là thời đại Hoa Hạ loạn thế, Tạ Lưu Vân vốn dĩ không muốn tham gia, nhưng vì lo lắng chúng sinh trong thiên hạ, không muốn đạo môn trong thời khắc quan trọng này lại lần nữa rơi vào hỗn loạn, nên mới cầm kiếm lên núi Côn Lôn.

Tạ Lưu Vân là một nhân vật thế nào chứ, cầm kiếm chặn dưới núi Côn Lôn, nhân tài đạo môn trong thiên hạ đừng nói tới tranh đấu, đến cả núi Côn Lôn cũng không trèo lên được.

Thời gian bảy ngày chọn rể kết thúc, Tạ Lưu Vân lên dao đài đấu pháp luận kiếm với tiên tử Côn Lôn, sau khi xuống núi chỉ mang của hồi môn đi, nhưng không hề nhắc đến nửa chữ hôn sự.

Sau khi Tạ Lưu Vân xuống núi, vị Côn Lôn tiên tử đó đối với ông ấy nhớ mãi không quên, thậm chí lấy ra một cây ngọc thụ mà chỉ trên núi Côn Lôn mới có, để thổ lộ tâm ý.

Mà Tạ Lưu Vân cuối cùng vẫn phụ một tấm chân tình của cô ấy.

Đêm đó tôi xuống đàm Cửu Long, vị Côn Lôn tiên tử đời nay nhờ tôi truyền lời của sư phụ cô ấy, cũng chính là vị Côn Lôn tiên tử đời trước, hỏi Tạ Lưu Vân tại sao lại không lên núi Côn Lôn lần nữa, thật ra ý muốn hỏi là nhi nữ tư tình.

Tôi còn nhớ lời hồi đáp của Tạ Lưu Vân, ông ấy nói, lòng này trong sáng như minh nguyệt, chân trời nơi nào không phải Côn Lôn.

Nghe Khương Tuyết Dương nhắc tới chuyện của Tạ Lưu Vân, tôi bèn hỏi cô ấy, câu này của ông rốt cuộc nghĩa là gì.

“Tôi vốn cho rằng Tạ Lưu Vân là người vô tình, không ngờ là tôi nhìn nhầm ông ấy, vị Côn Lôn tiên tử năm đó có tên gọi là Minh Nguyệt.

” Khương Tuyết Dương nói, cô ấy lúc đầu biết đến chuyện vẫn cảm thấy kỳ lạ, bởi vì bất luận là địa vị núi Long Hổ trong đạo môn, hay là thực lực vốn có của Tạ Lưu Vân, ông ấy cưới tiên tử Côn Lôn, đạo môn tất nhiên sẽ không sinh ra hỗn loạn.

Bây giờ xem ra, lý do Tạ Lưu Vân không quay lại Côn Lôn, e là vì lúc đó ông ấy đã dự đoán được túc mệnh của mình.

Do lần Côn Lôn chọn rể năm đó chưa trôi qua bao lâu, Hoa Hạ đã nghênh đón cuộc chiến của tám quốc gia, dân chúng lầm than, máu chảy thành sông.

Trời giáng sinh cơ liên quan Côn Lôn, Đông Hải sâu thẳm có cửu long kéo quan âm thầm đi đến Hoàng Hà khô hạn, vì tàn hồn của Ma Đạo Tổ Sư bên trong quan tài cầu lấy một tia sinh cơ.

“Côn Lôn chọn rể, nhân tài trong thiên hạ phân tranh, nếu cậu đi thì không cần lo không có cơ hội xuất kiếm.

” Khương Tuyết Dương nói.

“Tôi không muốn đi đâu.

” Tôi nói.

“Tại sao không chứ?” Khương Tuyết Dương hỏi “Quỷ thần ngu muội, tự lực tự cường.

Tôi xuất kiếm là vì thay trời hành đạo, chứ không phải vì tranh giành ghen tuông đâu.

” “Không, cậu nhất định phải đi, bởi vì của hồi môn của vị Côn Lôn tiên tử lần này có liên quan tới cậu đó.

’ “Có liên quan gì tới tôi cơ chứ?” “Côn Lôn trăm năm không có chọn rể, lần này lại dùng đến của cải phong phú.

Hồi môn của Côn Lôn tiên tử ngoài hoa Ngũ kim và tiên thảo linh dược ra, còn có một thanh kiếm.

” “Thanh kiếm đó có lai lịch như thế nào vậy?” “Không có lai lịch gì cả.

” “Không có lai lịch gì hết sao?” Tôi thắc mắc hỏi.

“Chính bởi vì không có lai lịch gì hết, mới là chỗ thần kỳ nhất của thanh kiếm này.

Thậm chí, không nhìn ra được thanh kiếm làm từ vật liệu gì, càng không biết nó được tạo ra như thế nào luôn đó.

” “Thanh kiếm này có điểm thần kỳ nào không?” “Không ai biết cả.

” “Vậy tại sao cô lại nói, thanh kiếm đó có liên quan tới tôi cơ chứ?” Tôi càng thắc mắc hơn nữa.

“Bởi vì tôi nghi ngờ thanh kiếm này, do người của hậu thế chiếu theo bội kiếm của Ma Đạo Tổ Sư tạo thành đó.

” “Cái gì cơ?” Tôi kinh ngạc thốt lên.

Khương Tuyết Dương nói cô ấy chưa từng đề cập qua Ma Đạo Tổ Sư sử dụng kiếm gì, là do kiếm của Ma Đạo Tổ Sư vốn được gọi là Vô Danh.

Kiếm Vô Danh, không thể dùng lời lẽ diễn tả, cũng không biết nên diễn tả như thế nào.

Tôi hiểu rồi, xem ra lần Côn Lôn chọn rể này tôi đúng là không thể không đi rồi.

Sự thật thì, từ khi tôi lĩnh ngộ ra sát kiếm, kiếm pháp sư trai trám của đạo môn thường dùng đã không còn phù hợp với tôi nữa.

Nói gì mà… Với kiếm khách tuyệt thế thì cỏ cây đá trúc đều có thể dùng làm kiếm, đó là dặm mắm thêm muối, nói xằng nói bậy.

Trong tàn sát sinh tử thật sự, nếu như không có một thanh kiếm thích hợp với tâm ý của bản thân, chuyện này sẽ là một điều bi thương vô cùng.

Giống như đao Lưỡng Đoạn của Phá Quân, cho dù cô ấy có đạo hành thông thiên, nếu như không dùng đao Lưỡng Đoạn thì cũng không có cách nào chém đứt sông Vong Xuyên.

Mà lúc đầu Ma Đạo Tổ Sư có thể vào thời kỳ đỉnh phong một mình chiến đấu với Thập Nhị thiên tôn, cũng có liên quan tới thanh kiếm trong tay ông ta.

Lấy kiếm nhập đạo đã khó, mà muốn tìm một thần binh sát kiếm thích hợp càng khó hơn nhiều.

Kiếm tiên Lữ Thuần Dương nếu như không có kiếm Thiên Tuần mà Hỏa Long thiên tôn ban tặng, thì thời gian ông ta lấy kiếm hợp đạo không biết phải lùi lại bao nhiêu năm nữa đây.

Bình Luận (0)
Comment