Thực sự không thể ngờ được, dung mạo thật sự của Côn Lôn tiên tử lại xinh đẹp đến mức khiến người ta hồn xiêu phách lạc như vậy.
Cho dù có Khương Tuyết Dương đứng bên cạnh trêu chọc tôi, tâm cảnh của tôi vẫn lay động cứ như sóng dậy bốn bề.
Trôi dạt cuốn theo khúc tình ca, hiện trường một mảng tĩnh lặng.
“Vạn Trường Băng Nhai, Tuyết Liên Hoa Lạc, Phiến Phiến Như Tinh Vũ.
Nghe Ai, Lộ Yết Tiêu Quản, Thập Chỉ Đài Sinh, Liêu Lạc Xuy Tân Khúc.
Nhân Khúc Phì Sấu, Ngọc Thiềm Viên Khuyết, Côn Lôn Thiên Thu Tuyết.
Tà Châm Bắc Đẩu, Tế Ẩm Ngân Hà, Cung Ngã Túy Minh Nguyệt?.
” Dịch nghĩa: núi băng vạn trượng, hoa sen tuyết rơi xuống, từng mảnh vỡ như mưa sao.
Nghe ai, ống sáo Lộ Yết, mười ngón Đài Sinh, lác đác thổi tân khúc.
Thân ảnh mỏng manh, ngọc thiềm khuyết tròn, tuyết ngàn năm tại Côn Lôn.
Nghiên người chuốc rượu Bắc Đẩu, uống giọt Ngân Hà, cùng ta say ánh trăng.
Bài hát đến từ hồ ly hoang dã dưới gốc cây, giờ phút này được Côn Lôn tiên tử hát lên, đúng là có vần điệu riêng biệt.
Đợi cô ấy hát xong, phải qua một lúc lâu, mọi người ở đó mới hoàn hồn trở lại.
Trong mắt bọn họ lấp lánh ánh hào quang, hết sức cháy bỏng.
Tôi nghĩ, cho dù không có của hồi môn hậu hĩnh, nếu như mỗi đời Côn Lôn tiên tử đều xinh đẹp như cô ấy, đạo môn vẫn sẽ đổ xô chạy theo tranh giành cho bằng được.
“Từ xưa giang sơn mỹ nhân, tổ ấm dịu dàng là mồ chôn anh hùng.
Nhìn thấy phong thái của Côn Lôn tiên tử hôm nay, tôi càng ngày càng bái phục Tạ Lưu Vân năm đó.
Cậu nhìn cung chủ Dao Đài mà xem, cho dù đã qua trăm tuổi, dấu vết năm tháng không hề lưu lại luôn, có lẽ thời còn trẻ cũng xinh đẹp giống như vị Côn Lôn tiên tử hôm nay đó.
” Khương Tuyết Dương nói.
Cung chủ Dao Đài hôm nay, chính là vị Côn Lôn tiên tử vào thời của Tạ Lưu Vân, Côn Lôn không thiếu tiên thảo linh dược, bà ấy có thể bảo dưỡng dung mạo thanh xuân tới tận bây giờ, chỉ là trong ánh mắt bao hàm vẻ ảm đạm vô tận.
Có lẽ cảnh tượng hôm nay làm bà ấy nhớ lại những chuyện trước đây, tôi cảm thấy trong mắt bà ấy hình như có lấp lánh ánh lệ.
Cung chủ Dao Đài có vẻ cảm giác được tôi đang nhìn lén bà ấy, đưa tay ra hiệu muốn tôi bước qua đó.
“Đi đi.
” Khương Tuyết Dương cũng chú ý tới hành động của cung chủ Dao Đài.
Tôi bước đi tới chỗ đài cao mà cung chủ Dao Đài đang đứng bên trong.
Cung chủ Dao Đài mặc một thân trang phục lộng lẫy, tuy rằng thần tình lãnh đạm, nhưng tự khắc có uy nghi.
Tôi không dám lại gần, chỉ đứng ở xa cúi người hành lễ.
“Ngươi cảm thấy Duệ nhi thế nào?” Cung chủ Dao Đài nhàn nhạt mở miệng.
“Là tiên nữ có dung mạo đẹp tuyệt trần.
” Tôi thành thật đáp lời.
“Từ xưa hồng nhan bạc mệnh, Duệ nhi có xinh đẹp đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là vật hy sinh của Tiên đạo ta mà thôi.
” “Đạo môn nhân tài vô số, chưa chắc sẽ không tìm được người nào xứng đôi với cô ấy.
” Tôi nói.
“Ha ha, vậy là ngươi chỉ mới nhìn thấy sắc đẹp của nó thôi.
Nếu như ta nói với ngươi, tu vi đạo pháp của nó đã không kém ta rồi, thì ngươi sẽ nói thế nào đây?” “Cái gì cơ?” Tôi kinh ngạc một phen.
Lúc trước khi tôi gặp Côn Lôn tiên tử ở đàm Cửu Long, thì tôi đã biết đạo hành của cô ấy thâm sâu khó lường, rất có thể đã đạt đến cảnh giới hợp đạo.
Nhưng tôi không ngờ rằng, cô ấy đã đạt tới cảnh giới của cung chủ Dao Đài.
Cung chủ Dao Đài, là người đứng đầu Tiên đạo Côn Lôn, tìm khắp thiên hạ, cho dù tính thêm người Âm ty, cũng khó mà tìm được đối thủ của bà ấy.
Côn Lôn chưa từng thiếu thốn cơ duyên, nghe đồn rằng bà ấy sớm đã hợp đạo từ trăm năm trước rồi.
Nếu tu vi đạo pháp của Côn Lôn tiên tử hôm nay đã ngang bằng với bà ấy, thì tất cả nhân tài đạo môn ở đây, quả thực không một người nào có thể xứng đôi với cô ấy rồi.
Thậm chí có thể nói, nếu như ngày hôm nay, đạo chính tông nào cưới được tiên tử Côn Lôn về nhà, địa vị tất nhiên thuận lợi thăng tiến, một bước lên mây.
“Nếu đã như vậy, Côn Lôn tại sao lại đẩy cô ấy ra để chọn rể cơ chứ?” Tôi hỏi.
“Đây là ý muốn của một mình nó.
Trên dưới Côn Lôn đều xem nó như trân bảo, viên minh châu của Tuyết Vực, nếu mà chính bản thân nó không đồng ý, ai có thể cưỡng ép nó chứ.
” “Ồ.
” “Ngươi đã tới chỗ quan tài trấn hồn, cũng gặp qua ông ấy rồi, có thể nói cho ta biết dáng vẻ của ông ấy không.
” Người mà cung chủ Dao Đài nói tới, tất nhiên là chỉ Tạ Lưu Vân.
Bởi vì khi bà ấy nói câu này, ánh mắt bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng.
Ngay sau đó, tôi cẩn thận miêu tả thần sắc dáng mạo của Tạ Lưu Vân cho bà ấy qua một lượt.
Cung chủ Dao Đài nghe xong, dường như thần tình vạn năm không đổi đột nhiên biến động dữ dội.
Tâm này trong sáng như ánh trăng, khắp thế gian nơi nào cũng có thể là Côn Lôn.
Tạ Lưu Vân không phải người vô tình, cung chủ Dao đài này lại càng tình sâu nghĩa trọng.
Nhưng mà Tuệ Cực Tất Thương, Tình Thâm Bất Thọ.
Ý nói Thông minh quá ắt sẽ tổn thương, mối tình đậm sâu thường không kéo dài.
“Nếu như hôm nay ngươi giành được chiến thắng cuối cùng, thì ngươi định như thế nào?” Qua một lúc lâu, cung chủ Dao Đài đột nhiên hỏi tôi câu này.
“Tạ Lan tài hèn ít học, tu đạo mới hai năm, cũng chỉ là tu vi chân khí, cơ hội giành chiến thắng sẽ rất mong manh.
” “Ta chỉ hỏi ngươi sẽ chọn lựa như thế nào.
” “Sợ rằng không có ai muốn phụ tình cảm và ý tốt của Côn Lôn tiên tử.
” “Rất tốt, ghi nhớ lời ngươi nói hôm nay, nếu như ngươi dám học theo Tạ Lưu Vân năm đó, Trường Không Minh Nguyệt ta, cho dù phải chống đối thiên đạo, cũng nhất định sẽ tự mình xuống núi Côn Lôn, truy sát nhà ngươi!”