Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 173 - Chương 173: Hậu Nghệ Tộc Nhân (1).

Chương 173: Hậu Nghệ Tộc Nhân (1).

Cái gọi là linh khí của trời đất, chính là một loại sóng năng lượng hay thường gọi là từ trường sản sinh ra khi tiên thiên ngũ hành giao thoa.

Thời đại Mạt pháp linh khí bị loãng, mà Tuyết Vực Bí Cảnh do huyền quan của Thôn Thiên Ma diễn hóa, vẫn còn sót lại lượng lớn linh khí tinh khiết nồng hậu của trời đất như trước đây.

Mỗi lần Côn Lôn chọn rể đều có hàng loạt tinh anh của đạo môn bước vào trong Bí Cảnh này, lợi dụng pháp trận hoặc pháp bảo để hấp thụ linh khí của trời đất tại nơi đây.

Mà cái gọi là cơ duyên tu đạo, chính là từ trong chỗ linh khí này cảm ngộ biến hóa sinh khắc của tiên thiên ngũ hành, chạm tới đại đạo.

Đại đạo huyền ảo mơ hồ, cũng không phải chỉ có đạt tới cảnh giới hợp đạo mới có thể cảm ngộ được, mỗi một cảnh giới trong tu hành đều có thể từ trong đại đạo tiếp thu chân nghĩa.

Và cách nhanh nhất trong số đó, chính là hấp thụ linh khí của trời đất càng nhiều thì cảm ngộ càng cao.

Tuyết Vực Bí Cảnh là một thế giới nhỏ độc lập, linh khí không thể tái sinh, mỗi lần hấp thụ một phần liền giảm bớt đi một phần.

Linh khí giảm đi, tà khí tăng lên, chúng sinh suy yếu, dần dần thế giới huyền quan sẽ biến thành vùng đất chết chóc.

Côn Lôn chọn rể sở dĩ mỗi lần đều có thể thu hút nhiều đệ tử đạo môn tham gia đến vậy, thì linh khí này vốn là một trong số các nguyên nhân.

Thậm chí đối với những người gặp trở ngại trong tu hành mà nói, linh khí so với Côn Lôn tiên tử còn quan trọng hơn nhiều.

Tôi đến nơi này cũng vì cơ duyên, thế nên lúc nghe cô bé gọi chúng tôi là yêu nhân cũng không có gì để nói.

“Nơi này là chỗ nào vậy?” Tôi hỏi.

“Ta mới không nói cho ngươi biết nơi đây là lãnh thổ của tộc Đông Di đâu.

” Cô bé bĩu môi nói.

“Được thôi, ta biết rồi, nơi này là lãnh thổ của tộc Đông Di.

” Cô bé tự biết mình đã lỡ lời, vừa xấu hổ vừa tức giận, dữ dằn trừng mắt nhìn tôi một cái nói: “Ngươi mau đi đi, để tộc nhân của ta nhìn thấy ngươi, nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu.

” “Nếu như tộc nhân của nhóc sẽ không tha cho ta, thì nhóc tại sao lại cứu ta chứ?” “Ai cứu ngươi cơ chứ, ta muốn giết con Ngân Li đó, A ma bệnh rồi, chỉ có nội đan của Ngân Li mới có thể cứu bà ấy.

Đáng tiếc tiễn pháp của ta không tốt, vẫn để cho nó chạy thoát mất rồi.

” Cô bé nói câu này, thần tình buồn bã, khóe mắt ửng đỏ.

- Giải thích "Ngân Li" là con Li màu bạc, có nghĩa là "một con rồng không sừng" hoặc "một con quỷ núi" trong thần thoại Trung Quốc.

Rồng không sừng là một mô típ phổ biến trong nghệ thuật Trung Quốc cổ đại.

Hết giải thích.

“Có thể đưa ta đến gặp A ma của nhóc không, nói không chừng ta có thể cứu bà ấy đó.

” Tôi thấy cô bé này đơn thuần vô hại, lại có tấm lòng hiếu thuận, rất muốn giúp cô bé.

Chân khí đạo môn không chỉ có thể dùng để phát huy pháp thuật thần thông, cũng có thể giúp người khác khai thông kinh mạch chữa bệnh điều dưỡng.

Khí công chữa bệnh trong thế tục không phải đều là giang hồ lừa đảo, chỉ là đại đa số người không biết được công dụng này của chân khí mà thôi.

“Yêu nhân các ngươi chỉ đem lại tai họa cho bọn ta, ta không tin ngươi sẽ cứu được A ma của ta đâu.

” “Vậy thế này đi, ta giúp nhóc dụ con Ngân Li đó ra, đợi nhóc giết chết nó xong rồi đưa ta đi gặp A ma của nhóc được không?” “Ngân Li đã chịu thiệt một lần, sẽ không ra ngoài lần nữa đâu.

” “Ha ha, vậy nhóc cứ đợi ở đó mà xem đi nha.

Nhưng mà nhóc nhất định phải trông chừng ta, ta chỉ có năng lực dụ nó ra mà thôi, chứ không có năng lực để giết chết nó đâu.

” “Thật sao?” Cô bé nửa tin nửa ngờ nhìn tôi.

Tôi không nói tiếp tục nhiều lời với cô bé, lần nữa đi về chỗ đầm sâu đó.

Ngân Li trúng một mũi tên của cô bé, lần này khẳng định sẽ không dễ dàng hiện thân, nhưng tôi có cách ép nó ra ngoài.

Thứ gọi là hung thú, bên trong cơ thể ẩn chứa một bản năng giết chóc nguyên thủy.

Chỉ cần tôi kích thích bản năng giết chóc của nó, làm loạn tâm trí của nó, nó chắc chắn sẽ lại nhào tới tấn công tôi.

Thần chú Thất Sát không có hiệu quả hù dọa Ngân Li, nhưng nếu như tôi để sức mạnh Thất Sát chuyển động trong kiếm khí của tôi, bản năng giết chóc của Ngân Li chắc chắn cùng với kiếm khí của tôi sản sinh ra cộng hưởng.

Ngay sau đó tôi âm thầm ngưng tụ sát tâm, làm sát ý và chân khí dung hợp lại, ánh sáng của thanh kiếm pháp sư Trai Trám trong tay lưu chuyển, sinh ra kiếm khí.

So với lúc trước ở Tam Mao quán, kiếm khí hiện tại của tôi càng thêm ác liệt khó kiềm chế hơn.

Tôi quay quanh đầm nước bắt đầu phô diễn kiếm pháp.

Kiếm pháp đến từ kiếm phổ mà tôi đọc được ở Vương gia, tôi loại bỏ mấy thứ tạp nham chỉ giữ lại tinh hoa, tuy rằng không ra thể thống gì, nhưng mỗi chiêu kiếm lại đều phù hợp với tâm ý của tôi.

Theo đà chiêu kiếm liên tục được phô diễn ra, kiếm khí của tôi cũng đột ngột tăng lên.

Kiếm khí hất tung lá rơi trên mặt đất lên cao, đất trời một mảng xơ xác tiêu điều, không khí hào hùng dần dần sinh ra.

Có vô số cây xào xạc đổ xuống, sức mạnh kiếm khí vô tận cuồn cuộn tuôn trào.

Chỉ là đạo hành của tôi không đủ tinh thông, sát tâm chưa đủ, kiếm khí chỉ có mỗi sức mạnh mà không có thần uy.

“Thiên Dư Vạn Vật Dư Nhân, Nhân Vô Nhất Vật Dư Thiên, Quỷ Thần Minh Minh, Tự Tư Tự Lượng, Giết!” Niệm xong câu sấm ngữ, tôi đâm một kiếm vào trong nước.

Đầm nước bị khuấy động, sát cơ cuộn trào mãnh liệt.

Rất nhanh tôi liền cảm giác được một luồng nguy hiểm đáng sợ khủng khiếp truyền tới từ trong nước, vội vàng giật mạnh lùi lại phía sau.

“Gào!” Ngân Li lần nữa nhảy vọt ra khỏi mặt nước, đôi mắt đỏ ngầu bao hàm phẫn nộ cùng cực.

Bản năng giết chóc trực tiếp khiến nó rơi vào trạng thái điên cuồng, bất chấp tất cả mà bổ nhào về phía tôi.

Tôi vội vã xé toạc ra một đạo dư ảnh, ai ngờ con Ngân Li này đã chịu thiệt một lần, căn bản không bị dư ảnh đánh lừa lần nữa, ngẩn đầu nhảy vọt qua, vẫn như cũ hung hăng bám lấy tôi không buông.

Bình Luận (0)
Comment