Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 183 - Chương 183: Dữ Tử Thành Thuyết (1).

Chương 183: Dữ Tử Thành Thuyết (1).

Tâm ma trong động Tâm Ma đối với những đệ tử đạo môn khác mà nói là một khảo nghiệm gay gắt, nhưng đối với tôi thì lại vô dụng.

Nguyên thần không sợ tâm ma, tôi không có nguyên thần, nhưng lá cờ chiêu hồn trong huyền quan của tôi tương đương như nguyên thần vậy.

Chỉ cần nó vẫn đứng yên vững vàng, bất kỳ tâm ma nào cũng không thể quấy nhiễu tâm trí của tôi đâu.

Tôi đi từ tầng đầu tiên xuống đến tầng cuối của động Tâm Ma, giữa đường không hề dừng lại một lần nào.

Hàng ngàn hàng vạn tâm ma ảo ảnh như mây lướt qua bồng bềnh trước mắt tôi, đừng nói là mê loạn tâm trí tôi, đến cả cơ thể của tôi bọn chúng cũng không dám đến gần.

Tuy nhiên ở tầng thứ chín của động Tâm Ma, tôi đã gặp cửa ải khó khăn, tâm ma đọc được điểm yếu của tôi, hóa ra tướng mạo của Thùy Họa.

Dù biết rõ đó là ảo giác, nhưng tôi vẫn chăm chú quan sát cô ấy.

Cô ấy mặc một thân áo giáp đen huyền, đầu đội mũ lông chim trĩ, trên lưng mang bốn lá cờ, tay cầm đao Lưỡng Đoạn, đứng đó lạnh lùng nhìn tôi.

Tôi bước về phía cô ấy, càng đi càng gần, nhưng nét mặt của cô ấy đến một chút biến hóa cũng không có, vẫn hờ hững trước sau như một.

Điều này không giống với những tâm ma khác, ngay cả cờ chiêu hồn của tôi cũng không có tác dụng với nó.

Rất rõ ràng, tâm ma này không phải đến từ động Tâm Ma, mà là đến từ nội tâm của tôi, cô ấy luôn được giấu kín trong lòng tôi.

Tôi lặng lẽ quan sát cô ấy, kí ức từ đâu ập đến.

Cái nhìn rực lửa trên bờ sông Hoàng Hà, bốn nén nhang trên bàn thờ cổ, thiếu nữ Lâm Gia bốn trăm năm trước, lời thề lúc bái thiên địa, lời bày tỏ vào đêm trước đàm Cửu Long…Nhẩm tính thời gian, đã hơn hai năm tôi và Thùy Họa không gặp nhau rồi, thời khắc này dẫu biết cô ấy chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn không tự chủ được muốn nói với cô ấy một câu, tôi rất nhớ em.

Trước đó, sự xa cách lớn nhất mà tôi dành cho Thùy Họa là ở chỗ người mà cô ấy muốn gả không phải là tôi, mà là Ma Đạo Tổ Sư trước kia, bởi vì Phá Quân tiền kiếp đã xác định sẽ vì Ma Đạo Tổ Sư mà độc thủ cả đời.

Đây là điểm tồn tại tâm ma của tôi, tôi cứ nghĩ rằng mình đã cắt đứt tâm ma này rồi, nhưng nhìn thấy cô ấy xuất hiện ở đây, tôi mới biết rằng mình chưa làm được điều đó.

Ngày đó ở Vương gia, Khương Tuyết Dương không muốn tôi phụ Thùy Họa, sau đó tôi liền hỏi về việc của Ma Đạo Tổ Sư và Phá Quân.

Mặc dù Khương Tuyết Dương xưa nay luôn lí trí, nhưng khi nói về quá khứ của họ vẫn mang cảm giác thương cảm vô tận.

Tuy Ma Đạo Tổ Sư thiên bẩm ngộ đạo cực cao, lại vì không nguyện ý giữ giới và chấp nhận kinh sách, bất luận là Tiên đạo hay Nhân đạo đều không cho ông nhập môn.

Ông ấy chỉ còn cách lén tu hành thông qua những dị truyện trong đạo tàng được lưu truyền trên phố mà thôi, sau đó dựa vào trí tuệ vĩ đại từ từ nghiệm ra.

Song, cuối cùng ông lại chính là nhân vật làm kinh ngạc toàn bộ Đạo môn, mặc dù không có thầy chỉ dạy, Ma Đạo tổ Sư vẫn mượn kiếm nhập đạo ở tuổi mười tám.

Sau đó cầm thanh kiếm hành tẩu nhân gian, trảm tà túy diệt vong hồn pháp truyền lục đạo.

Phụ thân của Phá Quân là đại tướng trấn thủ biên phòng của loài người, khi mẫu thân mang thai cô ấy, thường xuyên cùng quân xuất chinh, đã quen với cảnh thấy đao quang huyết ảnh.

Phá Quân trời sinh đã có thể điều khiển sức mạnh Kim Canh, sau khi lớn lên dựa vào thanh đao Lưỡng Đoạn trong tay, cùng với phụ thân thống lĩnh quân đội, trấn giữ thành Thải Vân ở phía Tây Nam của tộc người.

Thời đại Hỗn Loạn, đạo pháp mới nhen nhóm, Thiên đạo vô minh, vạn tộc hỗn chiến, nhân tộc chém giết lẫn nhau.

Năm đó, thiên phạt giáng thế, trong hàng trăm nghìn ngọn núi ở Nam Cương, yêu thú tràn ra như vũ bão, quần ma loạn vũ, điên cuồng xâm chiếm lãnh địa loài người.

Thành Thải Vân là trọng địa biên phòng của loài người, đứng trên đầu sóng ngọn gió bị quái thú vây khốn, tính mạng của hàng trăm nghìn bách tính trong thành đang gặp nguy hiểm.

Bởi vì là thiên phạt giáng thế, Nhân và Tiên hai đạo đều không ra tay ngăn chặn đại nạn này.

Ma Đạo Tổ Sư lúc đó đang truyền đạo ở vùng đất hoang vu phía Tây Bắc, sau khi nghe tin thành Thải Vân bị vây khốn, không quản đường xa cầm kiếm đi thẳng đến thành Thải Vân.

Lúc Đạo Tổ đến thành Thải Vân, thành Thải Vân đã bị quái thú phá tan, bách tính trong thành phải chịu sự tàn sát giết hại của quái thú, trở thành con mồi của bọn chúng.

Ma Đạo Tổ Sư lần đầu chứng kiến cảnh tượng cực kỳ bi thảm như thế này, thành phố nhuốm máu, không thấy xương, bị áp bức bởi khí thế ngang tàn của quái thú, bình sinh đây là lần đầu ông cảm thấy sợ hãi như vậy.

Ngay lúc này, ông đột nhiên cảm nhận được một luồng khí sát phạt bẩm sinh Canh Kim hùng vĩ vô song, sau đó ông trèo lên và nhìn ra ngoài, phát hiện trong đội quân quái thú hùng dũng, có một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh đang vung cây đao lớn trong tay, chiến đấu đẫm máu.

Bên cạnh người thiếu nữ ấy, hài cốt đã chất thành núi.

Bình Luận (0)
Comment