Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 184 - Chương 184: Dữ Tử Thành Thuyết (2).

Chương 184: Dữ Tử Thành Thuyết (2).

Nhìn thiếu nữ đó, Ma Đạo Tổ Sư từ đáy lòng sôi sục dũng khí vô tận.

Cơ thể bay ra xông vào giữa đội quân quái vật, kiếm khí tung hoành bắt đầu điên cuồng chém giết.

Cuộc chiến kéo dài bảy ngày bảy đêm, cho đến khi Phá Quân cạn kiệt tất cả khí Canh Kim bẩm sinh, mà thanh kiếm pháp sư trai trám trong tay Ma Đạo Tổ Sư cũng không còn nửa phần ánh sáng.

Bảy ngày sau, trong thành Thải Vân chỉ còn sót lại một con quái thú.

Ma Đạo Tổ Sư và Phá Quân cùng lúc bộc phát sát cơ, đao kiếm tương giao tạo ra âm thanh kim loại vang trời.

Đao kiếm tương giao, cũng chính là lần đầu tiên họ tương phùng.

Thành Thải Vân chiến đấu, thiên hạ chấn động, song, Ma Đạo Tổ Sư sau khi xong việc đã rời đi mà không để lại tên, do đó thế nhân chỉ biết một vị nữ tướng sát phạt vô song mà thôi.

Sau chuyện đó, Phá Quân cũng không tìm kiếm Ma Đạo Tổ Sư, thay vào đó âm thầm tập hợp những người còn sống sót lại, tái bảo vệ biên giới Tây Nam của tộc nhân.

Thế nhưng, trong tim cô ấy vẫn luôn khắc ghi người đó.

Sau đó, Ma Đạo Tổ Sư bắt đầu nhận thấy giáo lý của Tiên Đạo và Nhân Đạo không công bằng với chúng sinh, ông bắt đầu kiến lập Ma đạo.

Tuy nhiên, tín ngưỡng của loài người khi đó đã bị Tiên đạo và Nhân đạo phân chia, loài người hưởng ứng lời kêu gọi của Ma Đạo Tổ Sư không có mấy ai, ngược lại toàn bộ đều là dị loài lục đạo đến, cái tên Ma đạo cũng từ đó mà có.

Ma Đạo Tổ Sư một mình chiến đấu, mặc dù người của hai đạo Tiên và Nhân không làm gì được ông ấy, nhưng ông ấy lại không có cách nào bảo vệ được đệ tử của mình.

Lúc đó, Ma Đạo Tổ Sư nghĩ đến thiếu nữ đã cùng mình chiến đấu ở thành Thải Vân năm đó, liền đi tìm cô ấy.

Thời điểm đó là đã qua mười năm rồi, thiếu nữ với gương mặt non nớt ngày nào giờ đã là vị nữ tướng dày dạn phong sương.

Phá Quân chiến đấu vang danh thiên hạ, ngay cả những người trong Đạo môn khi nhắc đến tên cô ấy cũng mang theo vài phần kính nể.

Hai người một lần nữa gặp mặt, Ma Đạo Tổ Sư vẫn chưa mở lời, Phá Quân đã nói với ông rằng: "Em đợi anh đã mười năm rồi đó".

Ma Đạo Tổ Sư hỏi cô ấy có nguyện ý gia nhập Ma đạo không, Phá Quân không đáp, thay vào đó, cô ấy đánh trống trận, đốt đèn hiệu và ra lệnh điểm binh cho binh lính bên ngoài thành Thải Vân.

Đứng trên đài bái tướng, Phá Quân chỉ vào hàng vạn binh sĩ tộc nhân mặc giáp đứng trên sa trường, nói với Ma Đạo Tổ Sư: Bọn họ, tất cả đều là đệ tử Ma đạo!Sau khi Phá Quân gia nhập Ma đạo, mang theo binh sĩ tộc nhân của thành Thải Vân cùng với Ma Đạo Tổ Sư đại sát tứ phương.

Sau này, Tham Lang cũng gia nhập Ma đạo rồi.

Sau khi Sát Phá Lang tam phương tứ chánh, không một ai có thể ngăn chặn sự nổi lên của Ma đạo.

Khương Tuyết Dương chưa nói với tôi chuyện cũ của Ma Đạo Tổ Sư và Phá Quân, chỉ nói những việc này thôi đã khiến tôi lệ rơi đầy mặt.

Lúc đó Khương Tuyết Dương còn nói với tôi một câu, cô ấy nói, nếu như tôi là Ma Đạo Tổ Sư chuyển thế, thì Thùy Họa chính là Phá Quân, nếu như tôi chỉ là Tạ Lan, thì Thùy Họa cũng chỉ là Thùy Họa mà thôi.

Bởi vì Phá Quân chỉ vì Ma Đạo Tổ Sư mà tồn tại, tất cả mọi thứ cô ấy làm cũng là vì ông ấy.

Ma Đạo Tổ Sư đã thân hóa hi di, vậy thì trên thế gian cho dù có thiên hạ giao chinh âm dương đao Lưỡng Đoạn, thì người cầm đao cũng không phải là Phá Quân năm đó nữa.

Chính những lời nói của cô ấy, đã mở tất cả các nút thắt trong lòng tôi.

Mặc dù nút thắt trong tâm đã được mở rồi, tuy nhiên lúc tôi nhìn thấy Thùy Họa được hóa ra từ tâm ma của tôi trước mắt, tôi mới biết tâm ma của tôi vẫn chưa cắt đứt triệt để, bởi vì tôi còn nợ cô ấy một lời.

Ảo ảnh của Thùy Họa vẫn lạnh lùng nhìn tôi, không nói không rằng.

Dường như nếu tôi không mở lời, cô ấy sẽ vĩnh viễn im lặng như vậy.

“Tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

” Lúc tử sinh hay cách biệt, chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời, sống bên nhau mãi đến hồi già nua.

Tôi nói.

Lời này là Thùy Họa nói cho tôi nghe lúc tôi và cô ấy kết hôn, mà tôi lúc ấy lại chưa hồi đáp cô ấy.

Sau khi nói xong lời này, tôi thử đi đến kéo tay Thùy Họa, ấy vậy mà thứ mà tôi đưa tay chạm vào lại là một màn hư vô.

Ngay sau đó, ảo ảnh của Thùy Họa từng chút một biến mất trước mắt tôi… tâm ma của tôi đã tự chặt đứt hoàn toàn.

Lần này tôi đi xuống dưới tốn rất nhiều thời gian, chẳng qua việc có thể bình an trở ra, vẫn khiến rất nhiều người bất ngờ.

Từ rất lâu rồi tôi đều ỷ lại vào Khương Tuyết Dương, rất ít người thấy qua thực lực thật sự của tôi.

Dù có thấy qua rồi đi chăng nữa, bọn họ cũng sẽ không nguyện ý công nhận, chỉ cho là Khương Tuyết Dương dạy trò giỏi, đến sát kiếm cũng có thể dạy ra được.

“Mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ, cậu đã gặp phải khó khăn gì sao?” Trên đường trở về, Khương Tuyết Dương hỏi tôi.

“Tôi nhìn thấy Thùy Họa.

” Tôi nói.

“Ồ.

Nếu cậu đã có thể từ trong đó đi ra, chắc hẳn cũng đã cắt đứt triệt để tâm ma này rồi chứ?”“Đúng vậy, hiện tại tôi rất nhớ cô ấy.

”“Tôi cũng rất nhớ cô ấy.

Đáng tiếc là cậu vẫn có thể gặp được Thùy Họa, mà tôi lại không thể gặp được Phá Quân năm đó rồi.

” Lúc cô ấy nói ra câu này, tôi và cô ấy cùng nhau dừng bước, ngẩng mặt nhìn trời cao.

Bình Luận (0)
Comment