Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 187 - Chương 187: Chiến Tần Liên Thiên (1).

Chương 187: Chiến Tần Liên Thiên (1).

Ngay sau đó tôi không tiếp tục thử tấn công Hàn Lãnh nữa, mà chuyên tâm tập trung phô diễn Phiên Vân Phúc Vũ Kiếm.

Băng đao băng tiễn giáng xuống như vũ bão, mà chiêu kiếm của tôi cũng đồng thời dày đặc như mưa rào, kiếm ý kéo dài không dứt.

Kiếm khí phá tan băng đao băng tiễn, khiến chúng vỡ vụn thành tinh thể băng, không khác gì ào ào giáng xuống một trận tuyết lớn.

Từng hạt bông tuyết nở ra trên không trung, đẹp đến mức khiến trái tim người khác tan vỡ.

Tôi mặc đạo bào, phong thái điên cuồng, xuyên ngang qua giữa đám băng đao băng tiễn.

Băng đao băng tiễn có vô tận, thì kiếm ý cũng vĩnh viễn không có điểm dừng.

“Làm sao hắn có thể làm được, lẽ nào đây chính là kiếm kỹ của võ đạo?”“Thì ra kiếm khí còn có thể được dùng như vậy, lấy võ phá pháp.

”“Chỉ là lợi dụng thời cơ để trục lợi mà thôi, kiếm pháp võ đạo làm sao có thể đánh đồng so bì với pháp thuật thần thông của đạo môn được chứ.

”“Cũng không hẳn là vậy, tôi thấy tên này có thiên phú xuất chúng, ngày tới chưa chắc không thể lấy kiếm nhập đạo đâu nha.

”“Thời đại Mạt pháp muốn lấy kiếm nhập đạo, quả đúng là mơ mộng giữa ban ngày mà.

”“Người khác chưa chắc đã được, tên Tạ Lan này có khả năng lắm chứ.

”Dần dần theo từng tiếng nghị luận bàn tán, Hàn Lãnh cuối cùng đã cạn kiệt chân khí trong huyền quan, trời quang mây tạnh, trên trời cũng không còn băng đao băng tiễn giáng xuống nữa.

“Kiếm pháp này của ngươi có tên gọi là gì?” Cho dù đã thua rồi, nhưng ngữ khí của Hàn Lãnh vẫn lạnh lẽo như cũ.

“Phiên Vân Phúc Vũ Kiếm do kiếm khách Nam Đường Tân Đại tiên sinh sáng tạo ra.

” Tôi nói.

“Quả nhiên là kiếm kỹ của võ đạo, ngươi có thể một mình tìm tòi phương pháp đem kiếm khí dung hợp vào trong kiếm pháp võ đạo cũng được xem như một nhân tài rồi, chỉ tiếc là dưới nguyên thần đều là giun dế, đợi sau khi huyền quan của ngươi bị phá nát, thì yên tâm làm một võ sĩ đi, cũng chưa chắc không phải là một lối thoát đâu.

”Hàn Lãnh nói câu này xong liền định rời khỏi đài đấu, nhưng tôi làm sao có thể để hắn đi thoải mái như vậy chứ.

“Huyền quan của ta bị phá còn có thể làm một võ sĩ, ta muốn biết nếu như huyền quan của ngươi bị phá thì còn có thể làm gì đây nhỉ?”Nói xong, tôi dùng một đạo kiếm khí phong tỏa đường lui của hắn, lập tức tay trái giơ ra trường kiếm, nhắm thẳng nào đỉnh đầu của hắn.

“Hỗn xược! Ngươi dám đụng đến Hàn sư đệ của ta, ta nhất định sẽ giết chết ngươi.

” Từ Song phẫn nộ.

“Thằng nhãi ranh ngươi dám!” Chưởng giáo Võ Đang Khô Mộc đạo trưởng quát lớn một tiếng.

Tiếc rằng uy hiếp của bọn họ vô dụng với tôi, ở trong Bí Cảnh Tuyết Vực Võ Đang đã giết nhiều người của Toàn Chân tôi như vậy, tôi chẳng qua chỉ đòi lại một chút lợi tức mà thôi.

Ngay tức thì tôi không hề do dự dùng trường kiếm điểm vào đỉnh đầu của Hàn Lãnh, kiếm khí trực tiếp xuyên qua huyền quan của hắn.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang dội, chính là âm thanh huyền quan vỡ nát.

Sắc mặt Hàn Lãnh kinh hãi trắng bệch, vô cùng oán độc nhìn tôi rồi quay người đi xuống đài đấu pháp.

“Hàn Lãnh rõ ràng đã nhận thua rời khỏi đài đấu, Tạ Lan còn muốn phá nát huyền quan của đệ ấy, không hổ là đồ đệ tốt của Khương hành tẩu dạy ra mà, cùng một giuộc như nhau hết.

” Từ Song lạnh lùng nói với Khương Tuyết Dương.

“Chẳng qua chỉ phá vỡ huyền quan mà thôi, ngươi liên tiếp giết chết sáu mạng người của Toàn Chân ta trong Bí Cảnh Tuyết Vực, vậy nên nói thế nào đây hả?” Khương Tuyết Dương nói.

“Được lắm, món nợ này đợi lát nữa ta ắt sẽ đòi lại từ trên người Tạ Lan.

” Từ Song nói.

Trận đấu của tôi và Hàn Lãnh kết thúc xong, mùi thuốc súng tại hiện trường càng thêm nồng nặc.

Từ sau khi Võ Đang về phe phủ Thiên Sư, Toàn Chân giáo bên này đã lâm vào thế hạ phong.

Mà ở trong Bí Cảnh Tuyết Vực, Từ Song lại đại khai sát giới, càng khiến thế lực đạo chính tông của Toàn Chân giáo bên này gặp phải thiệt hại nghiêm trọng.

Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, phe cánh của Toàn Chân giáo sẽ thành một mảnh ảm đạm.

Giả sử trong những trận đấu còn lại nếu mà tôi thua, hoàn toàn có thể tưởng tượng được danh vọng và thế lực của Toàn Chân giáo chắc chắn trực tiếp bị hạ thấp.

Muốn trách chỉ có thể trách Võ Đang nắm bắt thời cơ quá tốt rồi, vậy mà lại để Từ Song ẩn nhẫn mãi tới khi Côn Lôn chọn rể mới ngưng tụ ra nguyên thần.

Rất nhiều người đều sẽ cho rằng đây là sai lầm nghiêm trọng mà Khương Tuyết Dương phạm phải, khi đã đánh giá thấp Võ Đang.

Sau khi nghỉ ngơi đôi lát, vòng thi đấu thứ hai đã chính thức mở màn.

Tần Liên Thiên, Từ Song, Chương Thu Thủy, ba người này đều có tư cách đạt được thắng lợi sau cùng, bất luận là thực lực của bọn họ, hay là danh vọng đều vượt xa phía trên tôi.

So với bọn họ, tôi chính là một quả hồng mềm.

Tuy rằng vừa rồi tôi phô bày ra Phiên Vân Phúc Vũ Kiếm đủ để khiến người khác kinh ngạc, song trong mắt của nhiều người cũng chẳng qua là trò lừa bịp nhằm lợi dụng thời cơ trục lợi, kiếm pháp của võ đạo có mạnh đến đâu, cũng không địch lại pháp thuật đạo môn.

Vòng thứ hai trận thi đấu đầu tiên là Từ Song và Chương Thu Thủy, trận thi đấu này chẳng hề có quan điểm gì hết, bởi vì Chương Thu Thủy thẳng thừng từ bỏ quyền thi đấu rồi.

Nguyên thần giao tranh với huyền quan có được ưu thế tính áp đảo, mạnh cỡ Khương Tuyết Dương, mới đầu khi lấy cảnh giới huyền quan chiến đấu với Lữ Thuần cũng gặp phải sỉ nhục, cuối cùng dùng đến thủ đoạn mời thần.

Bình Luận (0)
Comment