Tôi có thể khẳng định mình sẽ thắng, chỉ là không biết tôi sẽ phải trả giá như thế nào để giành được chiến thắng đó thôi.
Mỗi chiêu kiếm đều lấy đi sức sống trong cơ thể tôi, xuất kiếm càng nhiều, sức sống trong cơ thể tôi cũng sẽ càng ít.
Đến kiếm cuối cùng, sức sống của tôi sẽ cạn sạch.
Nói cách khác, Thất Sát Kiếm của tôi là thứ không thể sử dụng, một khi sử dụng hết, tôi sẽ chết.
May là chiêu Tứ Diện Sở Ca thứ hai của tôi khiến cho Từ Song bị thương nặng, kiếm khí đánh thẳng vào lồng ngực hắn, nếu không phải hắn đang mặc áo giáp hộ thân thì kiếm khí đã xuyên qua lồng ngực hắn rồi.
Liên tục thi triển hai chiêu kiếm, sức sống của tôi mất đi rất nhanh, đồng thời sát ý của tôi cũng bắt đầu trở nên điên cuồng.
Chiêu thứ ba Bích Huyết Chiến Hồn xuất hiện! Tôi bay khỏi chỗ đang đứng, cơ thể nhào về phía Từ Song, thanh kiếm pháp sư trai trám trong tay do không dung nạp được kiếm khí dày đặc như vậy nên đã bắt đầu phát ra âm thanh run rẩy.
Giết! Từ Song cảm nhận được cái chết, lúc này gần như hắn đã dùng hết mọi cách, bùa thần Kim Giáp không thể dùng nữa, áo giáp hộ thân đã rách nát rồi, cho dù có sử dụng Kim Quang Chú thì cũng sẽ bị tôi hóa giải.
Nhưng khi kiếm này của tôi sắp chém xuống, tôi chợt phát giác thấy cơ thể Từ Song bất ngờ xảy ra thay đổi gì đó.
Trên người hắn tuôn trào ra một lượng lớn khí đen, đồng thời khí thế của hắn cũng thay đổi mạnh mẽ, cho tôi một loại cảm giác giống như địa ngục.
“Ma ý!” “Từ Song hóa ma rồi!” “Hóa ra hắn vốn không chặt đứt tâm ma ở động Tâm Ma mà đưa ma vào cơ thể, thứ hắn ngưng tụ không phải là nguyên thần mà là ma chủng!” “Nhân ma Từ Song!” Cho dù đã có người nhận ra bản chất của Từ Song, nhưng vào lúc này, tôi và hắn đã đang ở bờ vực của sự sống và cái chết, không phải hắn chết thì sẽ là tôi chết, cho dù là Dao Trì cung chủ - người có tu vi cao nhất đến thì cũng không kịp can thiệp vào nữa.
Từ Song bay người lên không trung, kiếm của hắn và tôi lại bắt đầu giao tranh.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên đã lập tức phá vỡ hư không, điều này có nghĩa là năng lượng mà hai người chúng tôi kích phát ra đã đạt đến cảnh giới Hợp Đạo.
Từ Song bị đánh mạnh rơi xuống đất, còn tôi thì bị đánh bay lên không trung như con diều đứt dây.
Bị thương nặng thế này, sức sống còn lại vốn đã không nhiều của tôi càng mất đi nhanh hơn.
Đồng thời, sát ý của tôi lần nữa bị chọc giận, đến mức thần thức của tôi không thể kiểm soát.
Chiêu thứ tư Khỉ Viết Vô Y được tung ra! Giết! Khỉ viết vô y, dữ tử đồng bào, vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu, dữ tử đồng thù !Đây là câu trích trong Kinh Thi, nghĩa là Ai nói không có chiến bào? Ta mặc chung chiến bào với người.
Quân vương chiêu binh đánh giặc, sửa gươm giáo của ta, ta cùng vua chung mối thù với kẻ địch.
Kiếm này ngưng tụ ngàn vạn chiến ý vào cơ thể, coi cái chết như không.
Kiếm từ ngoài trời bay đến, hướng về Từ Song trên đài đấu pháp.
Từ Song hóa ma, nhưng dù sao hắn cũng đã tu hành đạo pháp cả đời, ma chủng vẫn chưa trộn lẫn hoàn toàn với nguyên thần của hắn.
Cho nên khi đối mặt với kiếm thứ tư của tôi, hắn cũng thoáng lộ ra vẻ do dự, như đang có giao chiến thiên nhân giữa đạo và ma trong nội tâm.
Kiếm của tôi đâm thẳng xuống đỉnh đầu hắn trong khoảnh khắc tinh thần của hắn đang dao động.
Sau đó, tôi buông chuôi kiếm, chậm rãi rơi xuống trước mặt Từ Song.
Sử dụng liên tiếp bốn kiếm, cộng với việc bản thân vốn đang bị thương, cơ thể của tôi đã yếu ớt đến cực điểm, còn không đủ sức quay người nhìn hắn.
Với đạo hành hiện giờ của tôi, bốn kiếm đã là cực hạn rồi, cho dù không bị thương thì cũng không xuất được kiếm thứ năm.
May mà mọi chuyện đã kết thúc rồi.
Tôi nghe thấy âm thanh huyền quan của Từ Song bị vỡ vụn, sau đó lại nghe thấy tiếng thi thể của hắn đổ rầm xuống đất.
“Tạ Lan thắng!” Người của Côn Lôn Tiên Đạo tuyên bố.
Còn tôi sau khi nghe được âm thanh này, cơ thể cũng mềm nhũn rồi ngất đi.
Trước khi ngất tôi thoáng thấy có hai bóng người bay về phía tôi, một người là Khương Tuyết Dương, người còn lại là Côn Lôn tiên tử… Lúc tôi tỉnh lại thì đã đang nằm ở một nơi trên Vân Đài rồi.
Tiên khí bay bay, sương mù lượn lờ.
Tai nghe thấy có người đang đàn một khúc nhạc cổ, âm thanh tuyệt đẹp luân chảy vào tâm hồn.
Tôi cố gắng ngồi dậy, phát hiện người đang đàn khúc nhạc cổ chính là Côn Lôn tiên tử.
Cô ấy quay lưng về phía tôi, mái tóc dài mềm mại thướt tha bay trong gió, ống tay áo choàng rộng rãi bay phấp phới.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp lay động trước mắt, nghe âm thanh trời ban do cô ấy tạo ra, nhất thời tôi quên mất bản thân đang ở đâu, quên hết sạch mọi chuyện trong trần thế, khiến tôi có cảm giác bằng lòng chặt đứt mọi loại tình duyên, từ nay ở lại Côn Lôn làm một đôi thần tiên quyến lữ với cô ấy.
Mãi cho đến khi khúc nhạc dừng lại tôi mới bừng tỉnh.
Tôi thầm nghĩ, thảo nào nhiều người cưới Côn Lôn tiên tử như vậy mà cuối cùng đều chẳng có ai biết đến, sự dịu dàng ấm áp này thật đúng là mồ chôn anh hùng.
Cảnh này tình này càng khiến tôi nhớ đến một câu viết trên kiếm phổ của một vị kiếm khách nào đó: Ta khuynh gia bại sản mới mua được một thanh kiếm, chuẩn bị uống bát rượu để lên đường, đúng lúc thấy người cười ở bàn bên cạnh, từ đó lòng ta chẳng còn thiết tha giang hồ…