Dường như nhận ra động tĩnh của tôi, Côn Lôn tiên tử quay đầu lại.
Cúi đầu chau mày, bàn tay trắng như tuyết, nhẹ nhàng thốt ra vài từ: “Cậu tỉnh rồi.
” Lần gặp đầu tiên ở đàm Cửu Long, cô ấy cho tôi cảm giác của một cao nhân ngoại thế, một câu nói có thể làm thiên hạ đạo môn kinh sợ, mà hiện tại lại là một cô gái hoàn toàn khác.
Lúc này trăng sáng treo cao, ánh trăng rọi vào khuôn mặt cô ấy, không thể phân biệt được là ánh trăng soi sáng cô ấy hay cô ấy chiếu sáng trăng kia nữa.
Tôi không biết nên trả lời cô ấy thế nào cho phải, liền hỏi cô ấy đoạn nhạc cô ấy vừa mới chơi là khúc gì.
“Nguyên Duệ Tiên Linh khúc.
” “Nó có lai lịch gì không?” “Khúc này là do tôi tự soạn, tên của tôi là Nguyên Duệ, Mộ Dung Nguyên Duệ.
” Tên húy của Côn Lôn tiên tử không phải ai cũng có thể biết, cô ấy nói cho tôi biết khuê danh của mình, chính là nói rõ ý định thật sự ủy thác trọn đời cho tôi.
Lòng tôi một mảng mờ mịt, im lặng một lúc, tôi liền hỏi cô ấy đây là nơi nào.
“Nơi đây là Côn Lôn Trích Tiên đài, cậu đã hôn mê ba ngày rồi đó.
” Mộ Dung Nguyên Duệ đáp.
“Sư phụ của tôi thì sao?” “Sư phụ của cậu vẫn chưa xuống núi, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi gặp cô ấy.
” Cô ấy đi phía trước, dáng vẻ yêu kiều, tôi ở phía sau cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Bởi vì trong đầu tôi chỉ toàn là ý nghĩ làm sao để đào hôn mà thôi.
Trích Tiên đài là trọng địa tu hành của nội môn Côn Lôn Tiên đạo, không phải là nơi mà người bình thường có thể vào, phong cảnh nơi đây đẹp hơn bất kỳ thần tích nào tôi từng gặp qua, thật sự là như mơ như mộng.
Lúc đi qua tiên nhai tức là vách đá tiên, Mộ Dung Nguyên Duệ dừng bước, chỉ về phía hào quang mờ ảo trên tiên nhai nói với tôi, nơi đó chính là cây Ngọc Thọ duy nhất còn sót lại của Côn Lôn.
Côn Lôn Ngọc Thọ, tiên âm tư minh.
Dường như để hồi đáp lại lời của Mộ Dung Nguyên Duệ, cô ấy vừa dứt lời, tôi liền nghe thấy tiên âm huyền diệu của những hạt châu lớn nhỏ rơi trên đĩa ngọc, không kìm lòng được mà bước đến chiêm ngưỡng.
Ngọc Thụ cao một mét, các nhánh cây đều là ngọc bích, rễ là mặc ngọc tức là ngọc đen.
Tuy chỉ là vật, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác chúng sinh có linh hồn.
Lá ngọc đung đưa theo gió, tạo ra tiên âm, giống như một dòng nước xuân chảy vào tim vậy.
Mộ Dung Nguyên Duệ nói với tôi, Ngọc Thụ vốn là bạch ngọc trong trắng không tì vết, màu của nó cứ tám nghìn năm sẽ đổi một lần.
Lúc trước, khi Tạ Lưu Vân đến Côn Lôn vẫn là loại bang xanh ngọc lưu ly, năm nay mới hóa thành ngọc bích đen.
Đợi đến lúc toàn bộ đều hóa thành mặc ngọc, Ngọc Thụ đã già rồi, đến lúc đó sẽ không thể tạo ra tiên âm nữa.
“Ngọc mà cũng già đi sao?” Tôi hỏi.
“Cũng như trời có tính trời sẽ già, huống chi Nhọc Thụ vốn lại đa tình chứ.
” Lúc nói ra câu này, trên mặt cô ấy lộ ra một phần bi thương, lại không biết là tự thương cảm cho mình hay cảm khái cho vị cung chủ Dao Đài kia.
Cung chủ Dao Đài là minh châu thiên kiêu của Tiên đạo ở nhân gian, mà Tạ Lưu Vân lại là thiên hạ hành tẩu kinh diễm nhất của Nhân đạo.
Cung chủ Dao Đài vì Tạ Lưu Vân mà định sẽ mang Ngọc Thủ làm sính lễ, có thể thấy bà ấy đã thật sự động tấm chân tình với Tạ Lưu Vân.
Nhưng mà Tạ Lưu Vân lại vì vận khí của Nhân đạo, không dám cưới bà ấy.
Thử tâm hiệu khiết như minh nguyệt, thiên nhai hà xứ bất Côn Lôn.
Tâm này trong sáng như ánh trăng, khắp thế gian nơi nào cũng có thể là Côn Lôn.
Có thể nói ra câu này, cho thấy trong tim Tạ Lưu Vân cũng luôn nhớ đến cung chủ Dao Đài.
Rõ ràng là yêu nhau, nhưng số mệnh đã định không thể ở bên nhau.
Chúng tôi đi rất chậm, trên đường đi qua một đình đài, Mộ Dung Nguyên Duệ lại dừng bước, nói với tôi đình đài này chính là nơi năm đó cung chủ Dao Đài cùng Tạ Lưu Vân luận đạo.
Trên đình đài có mảng bám, có bốn chữ được viết bằng vàng mỏng: Lưu Vân vô tâm.
Minh nguyệt hữu tình, Lưu Vân vô tâm.
“Con đường nhỏ này dẫn đến nơi ở của Toàn Chân giáo bọn cậu, tôi đưa cậu đến đây thôi.
Thương tích của cậu đã bình phục, ngày mai cậu và sư phụ của cậu hãy cùng nhau đến cung Dao Đài để bàn về hôn sự của chúng ta nhé.
" “Được.
” Tôi đáp một từ được, đứng tại chỗ nhìn cô ấy rời đi.
Tu vị của cô ấy vẫn cao hơn so với Khương Tuyết Dương, lúc rời đi không thi triển bất kỳ thân pháp nào, chỉ bước từng bước như vậy rời đi, giống như cố ý để tôi thấy bóng lưng lẻ loi một mình của cô ấy vậy.
Lúc tôi về đến đình viện, nơi này chỉ còn lại người của Toàn chân giáo bọn tôi thôi, những đạo thống khác đều đã xuống núi rời đi rồi.
Hứa Tấn đen mặt xuống núi, Võ Đang cũng mất mặt như thế.
Từ Song ngưng tụ ra nguyên thần vốn là vinh quang của Võ Đang, nhưng việc hắn hóa ma lại khiến Võ Đang nhục nhã.
Hiện tại trên dưới Toàn Chân giáo đều đang mong đợi hôn lễ của tôi và Côn Lôn tiên tử, đương nhiên, thứ bọn họ để tâm hơn chính là của hồi môn của Côn Lôn tiên tử.
Của hồi môn của Côn Lôn tiên tử có thể làm lật ngược tình thế của những đạo thống vừa và nhỏ hiện tại, mà Toàn Chân giáo bản thân đã là một đạo giáo lớn trong đạo môn, lần này nhất định có thể lại lên một tầm cao mới rồi.
Sự đối đầu giữ Toàn Chân giáo và phủ Thiên Sư trước đây đều đến từ danh tiếng của Khương Tuyết Dương, nếu như đã đạt được của hồi môn của Côn Lôn tiên tử, tình thế không thuận lợi cũng sẽ được san bằng triệt để.
Vấn đề trước mắt là liệu tôi có khả năng mang của hồi môn về núi Chung Nam hay không.