Trước khi đến đây Khương Tuyết Dương đã nói với tôi, lựa chọn thế nào là do tôi quyết định.
Cô ấy không can thiệp, cũng can thiệp không nổi.
Chỉ nhắc nhở tôi, việc Côn Lôn tuyển rể này nhìn như thế nào cũng có mùi âm mưu, đặc biệt là thanh kiếm vô danh kia.
Lúc trước ở đàm Cửu Long, Mộ Dung Nguyên Duệ đã từng nói với Khương Tuyết Dương một câu ý vị không rõ ràng, cô ấy nói trong mắt của thế nhân Khương Tuyết Dương mời thần hạ phàm là thần minh hiển linh bảo vệ, mà trong mắt của Côn Lôn Tiên đạo bọn họ lại không đơn giản như vậy.
Sau đó vì sự việc của Tam Mao quán, Khương Tuyết Dương để lộ ra cảnh giới hợp đạo, công nhiên đối đầu với phủ Thiên Sư xé toạc Đạo môn, tu vị của cô ấy càng khơi dậy sự cảnh giác của Côn Lôn Tiên đạo.
Hiện nay Nhân đạo đã không còn Tạ Lưu Vân nữa, căn bản là không ai có thể kiềm hãm Khương Tuyết Dương cả.
Trừ khi là người của Tiên đạo mới có thể áp chế được Khương Tuyết Dương, mà ứng cử viên sáng giá nhất chính là Mộ Dung Nguyên Duệ.
Thời đại Mạt Pháp, Côn Lôn không xuất thế, Mộ Dung Nguyên Duệ muốn xuống núi chỉ có thể làm Côn Lôn tiên tử gả cho người ta mà thôi.
Chỉ là chúng tôi đến nay vẫn nghĩ không thông, nếu như Côn Lôn Tiên đạo đã đoán ra thân phận của Khương Tuyết Dương, có thể dùng biện pháp khác để đối phó với cô ấy, hà tất lại để Mộ Dung Nguyên Duệ hy sinh như vậy chứ.
Tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ ngồi cạnh nhau, trông giống như một cặp vợ chồng thần tiên vậy.
“Phúc sinh vô lượng thiên tôn, con mắt chọn đồ đệ của Khương hành tẩu thật tốt.
Tạ Lan này lúc vừa lên núi, tôi đã cảm thấy tâm tính cậu ta rất tốt, cùng với Từ Song đấu một trấn đó càng khiến tôi liên tưởng đến Thuần Dương Kiếm Tiên tuyệt thế vô song được ghi chép trong đạo tàng đó nha.
” Cung chủ Dao Đài mở lời.
“Cung chủ quá khen rồi, Tạ Lan chẳng qua chỉ là người tầm trung mà thôi.
” Khương Tuyết Dương đáp.
“Khương hành tẩu không cần khiêm tốn, Sát kiếm trong thời đại Mạt Pháp người thường há có thể lĩnh ngộ được đâu.
Tạ Lan không chỉ kiểm soát kiếm khí vô cùng tinh tế, điều khiến người ta tán dương nhất là cậu ta còn có thể dung hợp kiếm khí với kiếm pháp Võ Đang kìa.
” Một vị Côn Lôn lão đạo nói.
“Lời của sư huynh nói chí phải.
” Một đạo sĩ trung niên bên cạnh lão đạo phụ họa theo, sau đó lại quay đầu nhìn tôi nói: “Tạ Lan, cậu trảm Từ Song bốn kiếm đó, tôi sau đó đã lục tìm tất cả kiếm phổ của Võ Đạo nhưng đều không tìm ra lai lịch, không biết đó là kiếm pháp gì vậy?” “Là do tôi tự mình nghĩ ra.
” Tôi thành thật nói.
Tôi không quá khiêm tốn, trong cung Dao Đài đều là tiền bối cao nhân, tùy ý chọn ra một người đều có thể cùng sư phụ Khương Tuyết Dương của tôi đấu pháp luận đạo, quá mức khiêm nhường trong mắt bọn họ chính là ngạo mạn.
“Bốn kiếm đó của cậu kiếm sau sát cơ lại càng mạnh hơn kiếm trước, không có sự hối tiếc khi xuất kiếm.
Xem ra tôi vẫn còn đánh giá thấp cậu rồi, chỉ dựa vào bốn kiếm này, ở thời đại Mạt Pháp cậu là người có cơ hội mượn kiếm nhập đạo nhất rồi đó.
” Đạo sĩ trung niên đầy tán thưởng.
“Tạ Lan, Kiếm thứ tư này của cậu sát cơ quá mạnh.
Thiên đạo tổn hại có thừa mà tu bổ lại không đủ, chắc hẳn đối với bản thân cậu cũng có hung hiểm rất lớn đúng chứ?” lão đạo đầu tiên nói.
“Đúng vậy.
” Tôi đáp.
“Sau đó tôi đã từng kiểm tra thương tích của cậu, phát hiện vết thương của cậu quá nửa là không phải do Từ Song gây ra.
” Lão đạo nói.
“Tôi không phải là đối thủ của Từ Song, đành phải tự dùng mạng đổi mạng mà thôi.
” Xem ra, hai vị đạo sĩ này rất có hứng thú với kiếm pháp của tôi.
Thực tế ở thời đại Mạt Pháp, người tơ tưởng tới Sát kiếm rất nhiều, chỉ là bởi vì sát tâm khó thành, đại đa số mọi người đều từ bỏ rồi.
Mượn kiếm nhập đạo, đã trở thành giấc mơ ngoài tầm với.
Lúc tôi vừa bước vào vẫn có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt không thiện cảm, bởi vì nhìn như thế nào thì tôi cũng không xứng với Mộ Dung Nguyên Duệ.
Cô ấy hợp đạo, tôi huyền quan, cảnh giới chênh lệch quá lớn.
Hiện tại sau khi được hai vị đạo sĩ nói tượng huyền cơ kiếm pháp của tôi, những ánh mắt không thiện cảm tại đây đã dịu đi nhiều rồi.
Huống chi, nếu tôi không dùng Thất Sát kiếm, lấy mạng đổi mạng chém chết Từ Song, Mộ Dung Nguyên Duệ đã thành vợ của hắn rồi.
Từ Song che giấu quá tốt, nếu không phải tôi ép hắn vào đường cùng, hắn đã không bạo phát ma ý xung thiên rồi.
Nếu như Côn Lôn tiên tử gả cho tà ma yêu nhân, loại sỉ nhục này so với Tạ Lưu Vân không cưới còn đáng xấu hổ hơn.
Mấu chốt quan trọng nhất là, thanh danh của Mộ Dung Nguyên Duệ cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.
Trong cung Dao Đài lúc này là một bầu khâu khí ôn hòa, mà ánh mắt cung chủ Dao Đài nhìn tôi và Mộ Dung Nguyên Duệ càng mang theo ý cười.
“Dao Trì bần hàn, không sánh bằng thần tiên quyến lữ trăm năm giang hồ.
Hôn sự của Tạ Lan và Duệ Nhi tôi rất mực yêu thích, Khương hành tẩu nghĩ sao?” Vấn đề chính đến rồi đây, cung chủ Dao Đài ý vị thâm sâu nhìn Khương Tuyết Dương nói.
“Mộ Dung tiên tử tài năng vô song, nhan sắc như tiên nữ, Tạ Lan có thể lấy cô ấy làm vợ là phúc phần mấy đời, tôi tất nhiên là không có ý kiến gì.
Chỉ là, hôn nhân đại sự vẫn nên xem tâm ý của cậu ta thế nào mới phải.
” Khương Tuyết Dương đáp.