Tôi cứ nghĩ chỉ có Hoa Sơn mới có vực Sám Hối, không ngờ tại Côn Lôn cũng có.
Chỉ là vực Sám Hối ở chỗ đó còn có một Phong Thanh Dương, thêm cả Độc Cô Cửu Kiếm, mà vực Sám Hối của Côn Lôn chỉ có hàn băng vĩnh viễn không đổi.
Động Huyền Minh trên vực Sám Hối là nơi tôi ở tạm, bên trong có một chiếc giường hàn ngọc, ngoài nó ra không còn gì khác.
Khát thì uống vài ngụm băng tuyết tan, đói chỉ có thể chịu đựng thôi.
Trong vực Sám Hối sinh cơ vô cùng nồng hậu, chỉ dựa vào phương pháp tích cốc của đạo môn nghỉ ngơi thổ nạp thỏa mãn nhu cầu sinh tồn cơ bản, cũng không đói chết tôi được.
Tuy rằng không đói chết, nhưng tôi cũng không có tinh lực để phân tâm làm chuyện khác.
Mới trôi qua ba ngày, tôi đã cảm thấy chóng mặt hoa mắt.
Khương Tuyết Dương muốn tôi cảm ngộ Canh Kim sát cơ tu hành sát kiếm, nhất định không ngờ tới có ngày đến cả kiếm cũng cầm không nổi.
Côn Lôn là Thánh Khư, vực Sám Hối nằm tại đỉnh núi Côn Lôn.
- Giải thích Thánh Khư là tàn tích mà thánh địa hóa thành.
Hết giải thích.
Mỗi khi trăng lên cao, tựa như tiên cảnh, chỉ là tiên cảnh này cũng khó tránh khỏi quá đỗi tàn khốc một chút.
Băng tuyết bao phủ trời đất còn kèm theo cô đơn, tôi bắt đầu đem tâm ý đặt trong thế giới huyền quan.
Huyền quan của thiên tôn cũng tương tự như một nơi thế giới nhỏ bé, hành trình trong Bí Cảnh Tuyết Vực đã khiến tôi ý thức được khả năng vô hạn của huyền quan.
Chân khí mà tạo vật huyền quan cần đến khó có thể đong đếm được, phần lớn huyền quan của nhiều người đến cuối cuộc đời vẫn duy trì hình dạng ban đầu, muốn ở bên trong diễn hóa ra sự vật rất khó.
Chân khí nhiều hay ít, đều có liên quan đến tiềm năng của người đó, cảnh giới càng cao, mọi chân khí kích phát được sẽ càng nhiều hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao huyền quan của thiên tôn có thể xưng thành một thế giới nhỏ, mà huyền quan của người khác chỉ có thể được sử dụng như khí hải đan điền.
Mà huyền quan của tôi lại hết sức đặc biệt, trời sinh đã rất lớn, không biết có phải nguyên nhân là vì mệnh cách Thất Sát hay không, đến bây giờ tôi cũng không biết biên giới nằm ở đâu, chỉ là nhìn có vẻ trống rỗng như một mảng thê lương.
A Lê vẫn ở trong huyền quan của tôi, cô bé nhỏ đáng thương này mới đầu vẫn tràn đầy hy vọng đợi tôi sẽ mang cô bé ra ngoài.
Đến giờ cô bé chắc hẳn đã thất vọng quá lâu rồi, suốt ngày ngồi ngây ngốc ở chỗ cách cờ chiêu hồn không xa, dáng vẻ tội nghiệp đáng thương làm tôi nhìn thấy mà đau lòng.
“A Lê.
” Tôi dùng thần niệm của thức thần nhẹ nhàng gọi tên của cô bé.
A Lê lại bị tôi dọa sợ một trận, sau đó bĩu môi nói: “Đồ lừa gạt!”“Xin lỗi nha A Lê, có thể phải chờ lâu lắm ta mới đưa nhóc ra ngoài được.
”“Bên trong thế giới này trống rỗng ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không có, A Lê không thích ở đây.
” A Lê uất ức nói.
“Nhóc thích gió sao?”“Vâng, A Lê thích nhất nghe tiếng gió ngâm, tiếc là rất ít khi nghe thấy thôi.
”Bộ tộc Đông Di đa số sống ở rừng rậm dưới lòng đất, âm u không có mặt trời, cũng rất ít khi nghe thấy tiếng gió.
“Được, ta sẽ cho nhóc gió.
” Tôi nói.
A Lê thích nghe tiếng gió ngâm, bây giờ tôi chẳng giúp được gì cho cô bé, chỉ có thể cho cô bé gió mà thôi.
Tu hành của tôi nằm ở kiếm, không phải pháp thuật thần thông, vì thế không thể giống huyền quan của đạo sĩ khác có thể diễn hóa ra mọi loại biến hóa của hiện tượng thiên văn trong huyền quan.
Tôi muốn tạo ra gió bên trong huyền quan, chỉ có một cách, đó là bóp nát cấm bộ mà Khương Tuyết Dương đã đưa cho tôi, cô ấy thực sự đem cấm bộ tặng cho tôi rồi.
Bên trong cấm bộ phong ấn thần niệm của Phong Thần, dùng nó để tạo ra gió trong huyền quan của tôi thì dễ như trở bàn tay, thậm chí nếu như Phong Thần bằng lòng, ngài ấy có thể để gió vĩnh viễn lưu lại trong huyền quan của tôi, mà không phải chỉ là một pháp tướng nhất thời.
Phong Thần, vốn dĩ là người tạo gió, tặng tôi một ngọn gió đối với ngài ấy mà nói không phải chuyện gì khó, chỉ xem ngài ấy có chịu cho hay không.
Nghĩ tới đây, tôi thu lại thức thần trong huyền quan, lấy ra cấm bộ mà Khương Tuyết Dương tặng tôi.
Cấm bộ chế tạo bằng phỉ thúy, bên trên còn khắc tên húy của Khương Tuyết Dương.
Sau khi tôi bóp nát cấm bộ, rất nhanh liền có một trận quang ảnh biến hóa, mười tám dư ảnh mà Phong Thần phong ấn đều xuất hiện trước mặt tôi.
Cho dù lần trước tại Huệ Tề quán tôi đã nhìn thấy qua rồi, lần này ngài ấy bất thình lình xuất hiện khiến lòng tôi vẫn rất căng thẳng.
Tuy rằng chỉ là một đạo thần niệm, nhưng lại là thần minh cao quý không thể với tới khiến người phàm phải ngưỡng vọng.
“Ơ, sao lại là ngươi chứ?” Thấy người triệu hoán ngài ấy là tôi, Phong Thần hơi kinh ngạc hỏi.
“Sư phụ tôi đã tặng cấm bộ cho tôi.
”“Nha đầu này đúng là vì ngươi mà chuyện gì cũng nguyện làm, thôi không sao, ngươi gọi ta ra có việc gì?”“Tôi muốn nhờ Phong Thần thổi vào huyền quan của tôi một đạo phong lực.
” Tôi nói.
“Thần tính thuộc loại Phong rất gian khổ, căn nguyên gió của ta cho dù là Khương Tuyết Dương ta cũng chưa chắc chịu cho, ngươi thì có tư cách gì mà cầu xin gió của ta chứ?”“Tôi không xin nhiều như vậy, một cơn gió là được rồi.
”“Ngươi thu lại tâm thần, ta tới chỗ huyền quan của ngươi xem thử.
” Phong Thần nói.
“Được.
”Ngay sau đó tôi dựa theo cách nói của Phong Thần thu lại tâm thần, để ngài ấy bước vào huyền quan của tôi.
Bởi vì sự tồn tại của cờ chiêu hồn, huyền quan của tôi đúng là không thể để người khác nhìn thấy, nhưng mà Phong Thần không nằm trong vòng cấm kỵ của tôi.
Lúc Khương Tuyết Dương tặng cấm bộ cho tôi có nói qua, bất luận tôi có phải Ma Đạo Tổ Sư hay không, Phong Thần đều không hề có bất kỳ ác ý nào đối với tôi hết, điều đáng tiếc nhất của cả đời Phong Thần chính là vì không giúp đỡ Ma đạo trong trận chiến phong thần.
Ngài ấy không có lựa chọn đứng về phe nào, là bởi vì lúc đó ngài ấy căn bản không có mặt tại Thiên giới.
Lúc bùng nổ trận chiến phong thần, Phong Thần vừa hay lại đang ở thành Hư Không Phong bí quan ngộ đạo, đợi đến khi ngài ấy xuất quan, Ma đạo đã biến mất khỏi Nhân gian rồi.