Lời này của Toàn Cơ thượng sư vừa dứt, sát ý lập tức hướng tôi mà ập tới.
Đã đạt đến cảnh giới của bà ta, trong khoảnh khắc liền có thể giết người không dao.
Đúng lúc này, Mộ Dung Nguyên Duệ đột nhiên bước lên một bước chắn trước mặt tôi.
Toàn Cơ Thượng Sư phản ứng nhanh chóng, lập tức thu hồi sát ý, gượng cười hỏi: “Duệ Nhi, con muốn bảo vệ hắn sao?”“Toàn Cơ thượng sư, Tạ Lan chính là đệ tử của Toàn Chân giáo thiên hạ hành tẩu Khương Tuyết Dương.
Thượng Sư nếu muốn giết cậu ta, Khương tuyết Dương sẽ không bao giờ bỏ qua.
” Mộ Dung Nguyên Duệ đáp.
“Chỉ là một thiên hạ hành tẩu, lẽ nào ta còn đặt cô ta trong mắt sao?” Toàn Cơ Thượng Sư nói.
“Toàn Cơ thượng sư, Khương Tuyết Dương này có bản tôn Phong thần bảo vệ, mà vị Phong thần này vẫn luôn vì cô ấy mà sẵn sàng vi phạm thiên đạo hạ thế ra tay đó.
” Mộ Dung Nguyên Duệ đáp.
“Thiên giới nhiều Phong thần như vậy, không biết vị Phong thần nào lại dám lớn mật như vậy?”“Nghe nói là vị Phong Thập Bát.
"- Giải thích "Phong Thập Bát" là ý nói vị Phong thần được phong tước thứ mười tám.
Hết giải thích.
“Là bà ta sao?” Toàn Cơ thượng sư hiện ra vài phần do dự.
“Đạo tàng có ghi chép, Phong Thập Bát đã từng vượt qua cửa sinh tử ở vực Hư Không Phong, là vị duy nhất trong Phong hệ thần minh sống sót rời khỏi vực Hư Không Phong…" ”Con không cần nói nhiều, lai lịch của Phong Thập Bát ta tất nhiên biết rõ hơn con, Tiên đạo ta nhận sự bảo hộ vô hạn của thần minh, cho dù đã mạo phạm Phong Thập Bát thì bà ta có thể làm gì được.
Nhưng mà, bà ta dù sao cũng là chính thần của thiên giới, chúng ta cũng không thể bất kính với thần minh được, thế này đi, hãy để tên tiểu tử này cút xuống núi là được rồi.
”Tuy Toàn Cơ thượng sư khẩu khí cứng rắn, nhưng tôi vẫn có thể từ nét mặt của bà ta nhìn ra được bà ta thập phần kiêng dè đối với Phong thần.
Nếu như là thần minh thông thường, thiên đình có chúng thần Tiên đạo tại vị, bà ta cũng sẽ không dễ bỏ qua cho tôi như lúc này.
Nhưng Phong Thập Bát thì khác, điểm này thì rất lâu sau này tôi mới biết được.
Luận chiến lực bà ấy không bằng Cửu Thiên Huyền Nữ, Đảng Ma thiên tôn, Đẩu Mẫu Nguyên Quân cũng như những đại lão của thiên giới, luận thần uy bà ấy thua xa Tứ Ngự, thậm chí luận về thanh danh bà ấy cũng không sánh bằng thần Tiêu Cửu Thần hai mươi tám tinh tú, miễn cưỡng công lao có thể sáng ngang với Lục Đinh Lưu Gia.
Thế nhưng bà ấy lại có một bản lĩnh khiến các vị thần đành bất lực, gió thổi qua không để lại dấu vết, khả năng lớn nhất của Phong Thập Bát chính là ẩn thân giữa trời và đất.
Chỉ cần bà ấy muốn trốn thoát, trừ khi các vị thần liên thủ bố xuống lưới trời, bằng không thì bất kỳ vị thần đơn lẻ nào cũng không thể giữ nổi bà ấy đâu.
Có thể phá cửa vực Hư Không Phong mà thoát ra, là đã chứng minh điểm này rồi.
Vực Hư Không Phong ví như cái lồng của đất trời, bên trong ẩn chứa vô vàn sát cơ, cũng chính là nơi tôi luyện vô cùng hung hiểm mà thần minh Phong hệ truyền lại từ thời xa xưa, có truyền thuyết còn cho rằng bên trong vẫn còn tàn lưu ý chí của thái cổ phong ma nữa.
Dưới thiên đạo, chỉ có duy nhất vị Phong Thập Bát từ bên trong phá cửa, ai cũng không biết bà ấy đã đạt đến cơ duyên gì rồi.
Chỉ biết là sau khi bà ấy trở ra, Thiên đạo đã trực tiếp đóng cửa vực Hư Phong Không rồi.
Bởi vậy, Toàn Cơ thượng sư mới kiêng dè bà ấy như vậy, Phong Thập Bát không thể đánh bại thần hộ pháp của Tiên đạo cũng không sao, nhưng có thể giết bà ta là đã đủ kiêng dè rồi.
Giống như bà ta vừa nói, thời đại Mạt Pháp sắp kết thúc, việc mạo phạm một vị thần minh ra tay không do dự đối với bà ta mà nói là không khôn ngoan.
Sát cơ tiêu tan, lòng tôi thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa động thái này cũng vừa hay hợp ý tôi, tôi nhất quyết không cưới Mộ Dung Nguyên Duệ, mà Côn Lôn vì bảo vệ thanh danh mà nhất định không để tôi xuống núi.
Bây giờ thì tốt rồi, Toàn Cơ thượng sư đã giải quyết tốt việc này.
Phù Tô công tử phong thần tuấn lãng kia, cùng với Mộ Dung Nguyên Duệ cũng tính là kim đồng ngọc nữ rồi.
Chỉ là không biết vì sao, trong tim tôi vẫn có một loại cảm giác chua xót, có lẽ nam nhân trong thiên hạ đều là một dạng tâm lý này chăng.
Tôi xoay người định rời đi, liền nghe Mộ Dung Nguyên Duệ phía sau lạnh lùng nói: “Dù gì cũng đã gặp nhau một lần, cứ cho là cậu không xem trọng tôi đi, nhưng sao lại phải ra đi vội vàng như vậy.
”“Hắn muốn đi cứ mặc hắn, tên nam nhân thô tục không có mắt nhìn này, con còn nói lý với hắn làm gì.
” Toàn Cơ thượng sư nói.
“Vẫn thỉnh thượng sư cho phép Duệ Nhi tiễn cậu ta một đoạn, Duệ Nhi còn chuyện muốn nói rõ ràng với cậu ta.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.
“Đi đi, đi sớm về sớm.
”Đối với Côn Lôn, tôi không mấy lưu luyến, chân bước vội vàng.
Chỉ tiếc là từ đầu đến cuối vẫn chưa thấy qua thanh kiếm Vô Danh kia, tôi vốn vì thanh kiếm đó mà đến, về sau sợ là không còn cơ hội nữa rồi.
“Cậu đi với tôi trước đã.
” Mộ Dung Nguyên Duệ gọi tôi.
Tôi thấy cô ấy ngữ khí kiên quyết, liền cùng cô ấy đi về phía trước.
Đi mãi đi mãi mới phát hiện Nguyên Duệ đưa tôi đến nơi ở của cô ấy, nơi ở của cô ấy vô cùng yên tĩnh, sơn thủy như vẽ, sương mù lượn lờ, thông trúc tao nhã, làm lòng người say đắm.
Tôi ở trong viện đợi một lúc, cô ấy về phòng lấy món gì đó đưa cho tôi.
“Nếu như tôi đoán không sai, cậu đến Côn Lôn tuyển rể là vì thanh kiếm này đúng chứ? Cậu tu hành Sát kiếm, khắp thời đại Mạt Pháp này tìm không ra ai phù hợp với thanh kiếm này hơn cậu đâu.
” Mộ Dung Nguyên Duệ nói.