“Tôi không thể cho cô danh phận.
”Nghe thấy tôi thẳng thừng từ chối, Mộ Dung Nguyên Duệ tỏ ra sững sờ, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt phút chốc biến mất.
Cô ấy im lặng một lúc lâu, bỏ lại câu “Lòng dạ của ngươi thật sắt đá” sau đó thi triển thân pháp trở về cung Dao Đài, không ngoảnh lại thêm lần nào nữa, còn tôi thì cầm theo thanh kiếm Vô Danh tiếp tục đi xuống núi.
Không phải lòng dạ tôi sắt đá độc ác, mà là do tôi đã có suy tính khác rồi.
Tôi đi rất chậm, đi mãi đến tận nửa đêm mới hoàn toàn ra khỏi Tiên Đạo Tổ Đình.
Phù Tô muốn giết tôi nên sẽ không để tôi rời đi một cách dễ dàng.
Thân là công tử của Bồng Lai Tiên Đạo, sao có thể chịu được việc người phụ nữ trong lòng mình là người bị kẻ khác vứt bỏ.
Hắn sẽ không ra tay với tôi ở Tiên Đạo Tổ Đình, mà hiện giờ tôi đã ra khỏi đó rồi.
Lúc này, trăng treo giữa bầu trời, Tuyết Vực mênh mông chỉ có một mình tôi đang bước đi trong tuyết.
Trong lòng tôi chợt run lên, bèn ngẩng đầu nhìn về hướng Côn Lôn Tiên Đạo thì thấy có người đang cưỡi gió, chính là công tử Phù Tô.
Trong nháy mắt, hắn đã đứng trước mặt tôi.
Hắn mặc áo choàng ngũ sắc, trông còn lạnh lẽo hơn cả hàn băng, trong mắt chất chứa sự khinh thường và sát ý, nhìn tôi như thể đang nhìn một người chết.
Công tử Phù Tô, thiếu chủ của Bồng Lai Tiên Đạo, con trai cưng của Toàn Cơ Thượng Sư, kiêu ngạo là bản chất có sẵn trong người hắn.
Huống hồ bản thân hắn đã đứng đầu cảnh giới Hợp Đạo, đã nắm giữ sức mạnh phép tắc.
Phép tắc là linh hồn của mọi loại pháp thuật, sau khi có sức mạnh phép tắc, uy lực của mọi pháp thuật thần thông đều sẽ tăng mạnh.
Do sức mạnh phép tắc có thể cảm ngộ ngũ hành bẩm sinh, dùng ngay được sức mạnh ngũ hành bẩm sinh để thi triển pháp thuật thần thông, Mọi loại pháp thuật đều được sinh ra từ ngũ hành, bẩm sinh và học được có khác biệt rất lớn.
Ngoài việc nâng cao uy lực của thuật pháp thần thông, một số phép tắc còn có thể trực tiếp giết kẻ địch.
Ví dụ như phép tắc của Trương Chi Viễn, bản thân nó mang theo sức mạnh hủy diệt cho nên ông mới có thể mượn kiếm để tạo ra một vùng đất chết.
“Công tử Phù Tô đến đây có gì chỉ dạy?” Tôi hỏi.
“Trong lòng ngươi nên biết rõ.
” Công tử Phù Tô trả lời bằng giọng lạnh lẽo.
“Ngươi không thể giết ta.
”“Giết ngươi sẽ chọc phải Phong Thần, đương nhiên ta sẽ không ngu ngốc như thế, nhưng vốn dĩ ta không muốn giết ngươi, chỉ là muốn dạy cho ngươi một bài học nhớ đời.
”“Ha ha.
” Tôi cười.
“Ngươi cười gì?” Công tử Phù Tô hỏi.
“Trùng hợp quá, ta cũng muốn dạy cho ngươi một bài học khó quên.
”Công tử Phù Tô: “Ta từng nghe kể về cuộc đối đầu giữa ngươi và Từ Song, bốn Sát Kiếm đó của ngươi thừa sức giết hắn, nhưng nếu muốn dùng để đối phó với ta thì đúng là mơ tưởng hão huyền.
”Ta hỏi: “Ta muốn thử, không biết công tử Phù Tô có chịu cho ta cơ hội không?”Cảnh giới Hợp Đạo, nguyên thần hoàn chỉnh, mỗi hơi thở mỗi suy nghĩ đều có thể khiến người khác bị thương.
Trước đây Khương Tuyết Dương có thể phá được Di Hình Hoán Ảnh của Tưởng Vệ Hiên chính là do đang ở cảnh giới Hợp Đạo.
Nếu công tử Phù Tô không cho tôi cơ hội ra tay thì đừng nói là bốn kiếm, có khi một kiếm cũng chưa chắc đã có thể xuất ra được.
“Chỉ cần ngươi chịu trả một cái giá đủ nặng, ta có thể cho ngươi cơ hội này.
”“Được, chỉ cần công tử Phù Tô chịu cho ta có cơ hội xuất kiếm, Tạ Lan ta bằng lòng trả mọi giá, cho dù có chết thì cũng không oán trách.
”“Rút kiếm đi.
” Công tử Phù Tô liếc mắt nhìn tôi với vẻ tràn đầy khinh thường.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi rút thanh kiếm Vô Danh của Mộ Dung Nguyên Duệ.
Từ sau khi thanh kiếm này rơi vào tay tôi, tôi bỗng có cảm giác huyết mạch liên thông với nó, như thể gặp lại người bạn thân đã nhiều năm xa cách, cực kỳ thân thiết.
Cũng chính vì có cảm giác này nên tôi mới luôn không rút nó ra.
Có một loại kiếm không phải là để nhìn, một khi rút ra chắc chắn sẽ giết người.
Côn Lôn đêm nay không có tuyết, có trăng, trăng treo giữa trời.
Mặt đất rộng lớn, mênh mông.
Tôi nắm chặt chuôi kiếm, từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ.
Võ đạo có một cách nói như thế này, lúc kiếm khách mạnh nhất chính là lúc kiếm được rút khỏi vỏ, thậm chí có kiếm khách cả đời luyện rút kiếm ra khỏi vỏ.
Rút kiếm có thể đại diện cho cảm xúc của kiếm khách, thậm chí là cảnh giới.
Rút kiếm thất thần nhìn xung quanh, rút kiếm đa tình hiện trong mắt, rút kiếm hiên ngang tấn công vùng hoang dã, rút kiếm ý chí sa trường theo Vệ Hoắc…Khoảnh khắc kiếm Vô Danh được rút ra, ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra bốn phía.
Không rõ là ánh kiếm soi sáng ánh trăng hay là ánh trăng chiếu rọi ánh kiếm nữa.
Tạo hình của thanh kiếm này rất kỳ quặc, giống đao nhưng lại không phải đao, tựa kiếm nhưng lại không phải kiếm, thậm chí có chỗ trên thân kiếm còn bị cong rất rõ ràng, ngay từ đầu phần mũi kiếm đã có tì vết, bị khuyết mất một miếng.
Tôi hiểu rồi, có lẽ thanh kiếm này là một thanh tàn kiếm, một thứ phế phẩm.
“Không ngờ ả tiện nhân Mộ Dung Nguyên Duệ lại đưa thanh kiếm này cho ngươi, đợi khi về đến Bồng Lai xem ta giày vò cô ta thế nào!” Công tử Phù Tô nhìn thấy thanh kiếm này đã lập tức chửi rủa.
Tôi nghe mà mất hết kiên nhẫn, trong lòng càng tăng thêm vài phần sát ý.
Trước đó Mộ Dung Nguyên Duệ từng nói với tôi, công tử Phù Tô không chỉ có tính chơi chán rồi bỏ, háo sắc đa tình mà còn tàn bạo độc ác.
Từ vẻ mặt của hắn lúc này, tôi đã chứng thực được điều đó.
“Ngươi biết thanh kiếm này à?” Tôi hỏi.