Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 204 - Chương 204: Hẹn Ngày Không Gặp Lại (2).

Chương 204: Hẹn Ngày Không Gặp Lại (2).

“Đương nhiên là ta biết, thanh kiếm này do u Dã Tử bắt chước kiếm của Ma Đạo Tổ Sư đúc thành.

Cả đời u Dã Tử đã tạo ra ba mươi bảy thanh kiếm loại này, toàn bộ đều là phế phẩm, không có ngoại lệ.

Thanh kiếm này là thanh duy nhất được bảo quản nguyên vẹn trong kiếm mộ, vẫn luôn được cất trong Tàng Kiếm Các của Tiên Đạo, là một trong những bảo vật của Côn Lôn Tiên Đạo.

”“Đa tạ đã chỉ điểm.

” Tôi không ngờ công tử Phù Tô lại chịu nói cho tôi nghe về lai lịch của thanh kiếm này.

“Không cần cảm ơn ta, giết ngươi xong thanh kiếm này sẽ là của ta rồi.

” Ánh mắt của công tử Phù Tô chất chứa sự tham lam.

Thảo nào lại để huyết mạch của tôi liên thông, Khương Tuyết Dương nói đúng, đúng là thanh kiếm này có quan hệ mật thiết với kiếm của Ma Đạo Tổ Sư.

“Thanh kiếm này có tên không?” Tôi lại hỏi.

“Kiếm của Ma Đạo Tổ Sư gọi là kiếm Vô Danh, nhưng thanh kiếm trong tay ngươi lại có một cái tên đấy.

Nghe nói lúc ra lò, trời đổ mưa đỏ, bách thú kêu gào, u Dã Tử không biết nguyên do gì, nhìn lên bầu trời với vẻ mờ mịt, cuối cùng đặt cho thanh kiếm này cái tên Vấn Thiên.

”“Vấn Thiên? Tên hay.

”“Ngươi nói xàm nhiều quá rồi đấy, sự nhẫn nại của ta có hạn thôi.

Giết ngươi xong ta sẽ cầm thanh kiếm này đi tìm Mộ Dung Nguyên Duệ, ta đoán vẻ mặt của cô ta chắc chắn sẽ rất thú vị.

”Câu nói này của công tử Phù Tô lại thành công khiến tôi tăng thêm sát ý.

Đến lúc này, tôi cũng không còn gì để nói nữa, vận chuyển chân khí và sát ý để chúng trộn lẫn vào nhau, kiếm khí của kiếm Vấn Thiên bùng nổ, kết lại như cầu vồng.

Đúng là kiếm tốt, Mộ Dung Nguyên Duệ tặng tôi đúng lúc thật.

Lúc quyết đấu với Từ Song, tôi cảm nhận được kiếm Pháp Sư Trai Trám trong tay tôi không chế ngự được Thất Sát Kiếm của tôi.

Kiếm Pháp Sư Trai Trám dù sao cũng là kiếm pháp Đạo Môn, chất liệu mỏng nhẹ, không chịu được kiếm ý quá dày.

Nếu kiếm ý quá mạnh, kiếm Pháp Sư Trai Trám chưa dùng cũng sẽ bị kiếm khí đánh gãy.

Kiếm Vấn Thiên thì khác, bất kể tôi có ngưng tụ bao nhiêu kiếm khí thì nó vẫn không nhúc nhích, hờ hững hệt như cờ Chiêu Hồn trong huyền quan của tôi vậy.

Chiêu đầu tiên trong Thất Sát Kiếm xuất hiện, Anh Hùng Vô Lộ!Sát ý trong lòng đã kích hoạt, kiếm của tôi chém về phía công tử Phù Tô.

Công tử Phù Tô cười lạnh, thân hình khẽ bay lên đã tránh được chiêu này của tôi.

Hắn cho tôi cơ hội ra tay, không phải là không đánh trả, nhưng lúc này chỉ tránh chứ không ra chiêu.

Hiển nhiên là chiêu đầu tiên trong Thất Sát Kiếm không thể khóa được hơi thở của hắn.

Sau đó tôi lại liên tục xuất ra hai chiêu Tứ Diện Sở Ca và Bích Huyết Chiến Hồn.

Kiếm khí của kiếm sau ào ạt hơn kiếm trước, sát ý cũng ngày càng dày đặc.

Tuy nhiên, nguyên thần của công tử Phù Tô quá mạnh mẽ, sát cơ mà tôi kích phát không thể làm dao động nguyên thần của hắn.

Nguyên thần không dao động, kiếm của tôi vẫn không thể khóa được hắn.

Ba kiếm này khiến sức sống của tôi bị chảy một lượng lớn, may mà cơ thể của tôi từng được ngâm luyện trong nguồn Long Mạch, không đến nỗi gây ra tổn thương nghiêm trọng, nhưng sau khi xuất ra kiếm thứ tư thì lại khác.

Kiếm thứ tư, Khỉ Viết Vô Y.

Lần này, cuối cùng tôi cũng khóa được công tử Phù Tô rồi, bởi vì kiếm này bay từ trời xuống, chụp hắn vào trong phạm vi kiếm khí của tôi.

Kiếm khí dày đến một mức độ nào đó thì có thể sinh ra phạm vi kiếm khí, chỉ cần ở trong phạm vi của khu vực này, bốn phương tám hướng không đâu không phải kiếm.

Cho nên kiếm thứ tư này của tôi không thể tránh được.

Tiếc là kiếm này vẫn không tạo ra được hiệu quả.

Sau đó một tiếng “rầm” vang lên, Kim Quang Chú bị phá vỡ, kiếm khí và Kim Quang Chú hộ thể của công tử Phù Tô đồng thời biến mất.

Còn tôi, sau khi mất đi lượng lớn sức sống do sử dụng bốn kiếm thì đã cảm nhận được sự đe dọa của cái chết rồi.

“Đã sử dụng hết bốn kiếm, ngươi có thể chết rồi.

” Giọng nói lạnh lẽo vô tình của công tử Phù Tô vang lên.

Dứt lời, hắn bắt đầu đi về phía tôi, mỗi bước đều ngập tràn sát ý.

Lúc này, tôi quỳ một chân xuống đất, kiếm Vấn Thiên cắm trên mặt đất.

Cùng với sát ý đang tỏa ra từ công tử Phù Tô, tôi như lá khô trong cơn bão tố, cơ thể vốn chỉ còn lại chút sức tàn, giờ lại càng lung lay như sắp đổ.

“Để ta xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.

”Công tử Phù Tô càng tiến lại gần, sát ý lại càng nặng.

Ở cảnh giới của hắn, muốn giết tôi vốn không cần dùng đến pháp thuật, chỉ cần thần niệm của nguyên thần thôi là đã có thể tiêu diệt được thần thức của tôi rồi.

Cảm nhận được mọi cảm giác và giác quan sắp bị hắn dùng nguyên thần phong tỏa, đúng lúc này, sát ý ngưng tụ rất lâu trong lòng tôi hoàn toàn bộc phát.

Kiếm thứ năm, Hậu Hội Vô Kỳ.

Nếu sau này không gặp lại, chúc ngươi chết giá trị hơn, ý nghĩa hơn!

Bình Luận (0)
Comment