Đến cả A Lê ở trong huyền quan cũng cảm nhận được cái chết cận kề.
Cô bé hốt hoảng nhìn lên trời, ngơ ngác hỏi tôi: “Đại ca ca, có chuyện gì xảy ra vậy?” Nhìn bộ dạng hốt hoảng lúng túng của cô bé, tôi muốn an ủi nó, nhưng mà thần thức đã bị tổn hại nghiêm trọng đến cả sức lực ngưng tụ thần niệm cũng không còn, huống hồ tôi cũng không còn gì để nói với cô bé, đành để mặc cô bé lớn tiếng hỏi han.
Tôi không phải là thiên tôn, nếu như tôi chết rồi, huyền quan của tôi cũng theo đó mà bị hủy, mà A Lê cũng sẽ chết.
Ai rồi cũng sẽ chết, tôi không hối hận đã xuất kiếm, cũng tính là chết có ý nghĩa đi.
Chỉ là vẫn không cam tâm, không những không thể gặp lại Thùy Họa, mà còn liên lụy đến A Lê nữa.
Ý thức bắt đầu tiêu tan, bên ngoài cơ thể tôi hai mắt đã tối tăm không ánh sáng, toàn thân đầy chết chóc, mà thần thức bên trong huyền quan cũng đã đến bờ vực của sự vụn nát.
Gió của Phù Tô quấn lấy thần thức của tôi, cũng không thể ngăn sự phá vỡ của nó.
Ngay lúc thần thức của tôi sắp tiêu tán đến cực điểm, tôi nghe thấy A Lê phát ra một tiếng huýt sáo, chính là giống như dáng vẻ ngày đó ở trong Tuyết Vực Bí Cảnh cô bé giết chết Ngân Li vậy.
Tiếng sáo này càng thêm uy mãnh, lan truyền ra khắp huyền quan của tôi.
Ngay sau đó, thân thể của A Lê như sao băng bay vút lên, bay thẳng đến màn trời huyền quan của tôi mà đi.
Huyền quan là một thế giới khép kín, A Lê đương nhiên không thể thoát ra.
Cuối cùng, cô bé lơ lửng trên không tại của vào huyền quan của tôi, ở vị trí của huyệt thần đình.
Thần đình dường như là cánh cửa hư không, ngăn cách giữ bên trong và bên ngoài.
Nhìn chăm chăm vào thần đình, biểu cảm trên mặt A Lê ngày càng bối rối, trên cơ thể cô bé bắt đầu tản ra ánh sáng thần thánh.
Đây là lần thứ hai cô bé thức tỉnh ý chí của Thái Cổ Ma Thần, so với lần trước, uy năng rõ ràng suy yếu hơn nhiều.
Sợ là sau lần này, sức mạnh của ý chí Thái Cổ Ma Thần sẽ bị kiệt quệ, về sau sẽ không còn cơ hội thức tỉnh nữa.
A Lê không cố gắng từ trong huyệt thần đình thoát ra để trốn tránh cái chết của cô bé, mà từ từ rút cung tên ra khỏi tay cô bé.
Ngoảnh mặt nhìn về nơi thần thức của tôi, ngữ khí bình tĩnh nói: “Thế giới này có thể không có ta, nhưng lại không thể không có anh.
” Mũi tên đều là ảo ảnh, ngay khi cô bé buông ngón tay, mũi tên hóa thành tia ánh sáng trực tiếp ghim vào trong huyệt thần đình của tôi.
Thần thức của tôi vốn mơ hồ, nhận được sự kích thích này, thần thức đột nhiên quay trở lại thân thể tàn tạ.
Lần nữa mở mắt, tôi thấy Phù Tô công tử với vẻ mặt đầy kinh hoàng nhìn tôi chằm chằm.
Ở vầng trán nhẵn như ngọc của hắn, có một vết đỏ cỡ bằng hạt gạo, vừa hay in ngay huyệt thần đình của hắn.
Tôi và Phù tô công tử ở đối diện nhau, mà tia sáng kia của A Lê lại từ thần đình của tôi đi ra, trực tiếp nhập vào thần đình của hắn.
Sau đó, tôi liền nghe một tiếng nổ ầm vang, chính là âm thanh huyền quan của Phù Tô công tử bị phá vỡ.
Huyền quan bị hủy, mặt Phù Tô công tử như tro tàn, nguyên thần lúng túng kinh hoảng muốn trốn thoát.
Tuy nhiên lần này là do ý chí của Thái Cổ Ma Thần tự mình ra tay, dù cho không phải là ý chí Ma Thần hoàn chỉnh, nguyên thần của hắn cũng không thể nào tháo chạy được.
Nguyên thần nối theo huyền quan, cùng nhau bị phá hủy vang dội, cuối cùng vẫn còn để hắn chạy trốn với một sợi tàn hồn.
Sau khi hợp đạo, nguyên thần cực kỳ lớn mạnh, tuyệt không dễ dàng bị phá hủy như Lữ Thuần kia.
“Ta là ai ?” Sau khi chỉ còn sót lại một sợi tàn hồn, Phù Tô bây giờ đã không nhớ mình là ai nữa.
“Ngươi tên là Phù Tô, nhà của ngươi ở kia kìa.
” Tôi chỉ về phía núi Côn Lôn sau lưng hắn nói.
“Ồ.
” Phù Tô công tử ngơ ngẩn suy tư một lúc, đờ đẫn xoay người, đi theo con đường ban đầu, hương về tổ đình Tiên đạo ở núi Côn Lôn.
Lúc đến là một cao nhân hợp đạo, khi đi là một kẻ ngốc.
Không biết sau khi hắn biến thành kẻ ngốc, Mộ Dung Nguyên Duệ có thể thoát khỏi bể khổ không.
Đây đã là điều cuối cùng tôi có thể làm vì cô ấy rồi, tôi không thể thật sự giết chết Phù tô được, như vậy sẽ cho Bồng Lai Tiên đạo lý do báo thù để nhập thế.
Tàn hồn vẫn có thể tập hợp lại, chỉ là không biết đợi đến năm nào tháng nào thì Phù Tô này mới có thể nhớ ra kẻ giết chết hắn là tôi đây.
…… Bên trong huyền quan, A Lê ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Và những ánh sáng ban mai thần thánh thoát ra từ người cô bé chiếu sáng từng tấc đất trong huyền quan của tôi.
Lúc đạo ánh sáng ban mai thần thánh ấy chiếu lên cờ chiêu hồn, ngọn cờ chiêu hồn băng lãnh đứng sừng sững trong huyền quan của tôi cuối cùng cũng động rồi.
Không có gió vẫn động, âm thanh phần phật.
Đồng thời ngay lúc này, trong huyền quan là một màn thê lương tiêu điều.
“Thái Cổ Nguyệt Ma, niết bàn!” Âm thanh này không phải là tôi nghe được, mà là trong thức hải của tôi trực tiếp sinh ra.
Hóa ra vị Ma Thần này tên gọi là Nguyệt Ma, mà ánh sáng của bà ấy tất nhiên là ánh trăng.
Tôi nhớ đến lời Phong thần nói hôm đó, bà ấy nói cửu thiên thập địa ngoại trừ bà ấy không có ai biết tên của vị Ma Thần này.
Hiện tại tôi đã biết vì sao bà ấy lại nói như vậy rồi, lý do bà ấy có thể biết, là bởi vì bà ấy ở trong vực Hư Không Phong nhất định đã gặp qua ý chí của Thái Cổ Phong Ma.
Phong nguyệt vô biên, tâm đã trống rỗng.
Khi xưa lúc chiến đấu với thiên đạo, Nguyệt Ma và Phong Ma liên thủ tác chiến đã cùng lúc rơi xuống tay thiên đạo.