Sau đó tôi liền đem toàn bộ những việc trải qua ở Côn Lôn kể qua một lượt cho Khương Tuyết Dương nghe.
Lúc nghe tôi nhắc đến Thái Cổ Nguyệt Ma đã diệt vong, mặt Khương Tuyết Dương đầy bi thương.
“Khi xưa, lúc đảo Kim Ngao còn tại thế, Bồng Lai Tiên đảo có là cái thá gì chứ.
Không nghĩ đến Thái Cổ Nguyệt Ma, lại vì một tên đạo môn cặn bã như vậy mà diệt vong!” Khương Tuyết Dương vô cùng căm phẫn nói.
“Chỉ trách thực lực của tôi không đủ, Nguyệt Ma mới vì tôi mà rơi xuống.
” “Không liên quan đến cậu.
Từ khoảnh khắc Phong thần đánh nhập vào huyền quan của cậu ngọn gió phục hồi kia, Nguyệt Ma đã biết vận mệnh của Phong Ma rồi, lúc đó bà ấy đã tồn tại tử ý rồi.
” “Phong Ma cũng đã diệt vong rồi sao ?” Tôi hỏi.
“Sau khi dì Thập Bát ở vực Hư Không Phong ngộ đạo xuất quan, liền để Thiên đạo nhận ra ý chí Phong Ma đã thức tỉnh trong vực Hư Không Phong, sau đó lại lần nữa ra tay giết chết Phong Ma vẫn chưa thành hình, chỉ để cho Phong thần mang đi một phần sức mạnh ý chí, nhưng lại không thể nào thức tỉnh được nữa.
» Sau này tôi mới biết, những vị thần bất lực trước Phong Thập Bát là do bà ấy có sức mạnh kiểm soát hoàn toàn bốn quy luật của gió, mà Thiên đạo cũng từ điểm này đoán ra trong vực Hư Không Phong vẫn còn lưu lại tàn hồn của Thái Cổ Phong Ma.
Phong Thập Bát có bốn quy luật tại thân, cho dù lực chiến không mạnh, nhưng đã trở thành Phong thần tự do linh động nhất trên thế giới này, ai cũng không bắt trói được bà.
Và nếu như kịp thời, đợi bà ấy dung hợp bốn quy luật thành một, phát triển thành vùng bạo phong, uy năng liền có thể một bước lên trời, có thể sánh ngang với thần chủ Nhân đạo Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Do đó nếu như chúng thần không dính dáng quá nhiều đến nhân quả, thì sẽ không thật sự nguyện ý đắc tội với Phong Thập Bát đâu.
“Tạ Lan, Toàn Cơ thượng sư sớm muộn cũng sẽ tìm ra chân tướng, nếu như tìm cậu báo thù tôi sẽ không thể bảo vệ được cậu, vẫn may Thùy Họa lần này tái xuất đã có thể ngự sử Tiên Thiên Canh Kim, bây giờ cậu hãy đi ngoại quan tìm cô ấy, chỉ có đao Lưỡng Đoạn của cô ấy mới có thể bảo vệ cậu thôi.
” “Tôi đi bằng cách nào đây.
” “Trận chiến của Hồ Tộc Thanh Khâu chưa nổ ra, đạo binh của Dã Tiên cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được.
Thùy Họa lúc này đang ở Sơn Hải quan cảm ngộ huyền cơ của đao Trấn Yêu, bây giờ cậu đi đến Sơn Hải quan nhất định có thể gặp được cô ấy.
” Tôi muốn ngay lập tức xuất phát, nhưng Khương Tuyết Dương lại muốn tôi đợi hai ngày nữa rồi hãy đi.
Cô ấy nói hiện tại ý chí của Thái Cổ Nguyệt Ma đã diệt vong, A Lê đã trở thành thiếu nữ bình thường, có thể ra khỏi huyền quan của tôi rồi.
“Vậy nên làm thế nào?” “Bản thân tôi tất nhiên không có khả năng giải thoát cho A Lê, nhưng Phong thần thì có thể, đêm này tôi muốn một lần nữa mời thần nhập thân.
” Đêm hôm đó, Khương Tuyết Dương một lần nữa mời thần nhập thân tại hồ Ngưỡng Thiên núi Chung Nam, sau khi bản tôn Phong thần hiển linh, tự mình thi pháp mang A Lê từ trong huyền quan của tôi trở ra.
Lần trước bước vào huyền quan của tôi là một sợi thần niệm của Phong thần, không phải bản tôn bà ấy, tất cả những chuyện đã xảy ra bản tôn bà ấy cũng không hay biết.
Lần này bản tôn thần niệm gặp A Lê, sau khi biết được việc Nguyệt Ma đã diệt vong từ miệng tôi, Phong Thập Bát nhìn lên trời rơi lệ.
Hiện tại đang là giữa mùa hè, vậy mà ở núi Chung Nam gió thét gào, tiếng gió tiêu điều, chỉ trong một đêm mà đã thổi bay vạn núi và cây cối… Vài tháng sau đó, núi Chung Nam vẫn có thể nghe thấy tiếng gió nức nở nghẹn ngào, âm thanh thê lương.
Sau khi A Lê trở ra, hôn mê rất lâu mới tỉnh lại.
Mở mắt ra nhìn thấy tôi câu nói đầu tiên chính là: “Đại ca ca, tôi đói quá.
” Cô bé hoàn toàn không nhớ đến sự tồn tại của Nguyệt Ma, trên thế giới cũng chỉ còn lại một cô bé A Lê mà thôi, cũng không còn Thái Cổ Nguyệt Ma nữa rồi.
Khương Tuyết Dương rất yêu thương A Lê, vì cô bé mà tự mình xuống bếp nấu cơm, lại còn làm cho cô bé một bộ thanh y đạo bào.
Biết được tôi muốn xuất quan, A Lê cũng muốn đi cùng tôi, nhưng lại bị tôi cự tuyệt rồi, Cung tên của A Lê tuy rất nhanh, tuy nhiên lần này xuất quan, hung hiểm vạn phần, tôi không nguyện để cô bé chịu bất cứ liên lụy nào.
Bộ tộc Đông Di trong Tuyết Vực Bí Cảnh mịt mù tăm tối, A Lê từ nhỏ đã rất cực khổ, núi Chung Nam có đầy đủ những vật quý và đồ ăn ngon của núi rừng, phong cảnh xinh đẹp, Khương Tuyết Dương lại yêu thương cô bé như vậy, tôi hy vọng cô bé ở lại đây và có một khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc.
Điều mấu chốt nhất là trong lòng tôi rất hổ thẹn với cô bé, mỗi lần nhớ đến lời mà cờ chiêu hồn nói trong thức hải của tôi, trái tim tôi lại đau nhói.
“Thái Cổ Nguyệt Ma, diệt vong.
” Nhìn A Lê, trong thức hải của tôi lại vang vọng âm thanh này.
Lúc chia tay, Khương Tuyết Dương nói với tôi, nếu có thể, vẫn hy vọng tôi cố gắng không để lộ thân phận, đạo môn có một bí thuật dịch dung, chỉ cần tôi không để lộ Sát kiếm là có thể làm được.
Cô ấy nói một khi để người khác biết được tôi vẫn còn dính dáng đến Phá Quân, người của Tiên đạo sẽ không bỏ qua cho tôi, mà Khương Tuyết Dương cũng sẽ bị liên lụy.
Nói không chừng, không đợi Tạ Lưu Vân xuất thế, cô ấy đã sớm bị đuổi ra khỏi Đạo môn rồi.
Mà hiện tại Ma đạo vẫn chia năm xẻ bảy, căn bản vẫn chưa phải là thời cơ để tái xuất.
Quan trọng nhất là, Khương Tuyết Dương lo lắng có người lần mò ra được tôi mang mệnh cách Thất Sát.
Hiện tại trong nhận thức của Tiên đạo và Nhân đạo, Ma Đạo Tổ Sư đã thân hóa hi di đồng quy với đất trời, mà mệnh cách Thất Sát cũng theo đó quay về hư không, vốn không biết mệnh cách Thất Sát đang ở trên người tôi.
Nếu như để bọn họ biết được, nói không chừng toàn bộ thời đại Mạt Pháp sẽ kết thúc vì tôi mất!