Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 209 - Chương 209: Nữ Nhân Hắc Y (1).

Chương 209: Nữ Nhân Hắc Y (1).

Tôi cải trang dịch dung rời khỏi núi Chung Nam, năm ngày sau đã tìm đến Sơn Hải quan, đến Sơn Hải Quan tôi khôi phục lại diện mạo vốn có của mình.

Dã Tiên thời đại Mạt Pháp mặc dù có nhiều yêu tộc ở núi Trường Bạch và dãy Đại Tiểu Hưng An, nhưng muốn khởi binh tác chiến cũng không dễ, bởi vì hiện tại vận khí của nhân tộc đang cường thịnh.

Điều binh quy mô lớn đã dấy lên sự cảnh giác của những người cầm quyền, buộc họ dùng vũ khí quốc gia đàn áp, đến cả đại miếu Trường Xuân cũng không chịu nổi áp lực này.

Hơn nữa, giới cầm quyền hiện nay không giống với thời đại vương quyền chư hầu phân tranh trước kia, lòng dân hòa hợp, thái bình thịnh thế, thời đại Mạt Pháp vẫn chưa kết thúc, nơi đó không dung thứ cho yêu ma tác loạn.

Do đó, Dã Tiên muốn dấy binh chỉ có thể hành sự trong tối mà thôi.

Đợi đến khi đến được tộc địa của Hồ Tộc Thanh Khâu thì đã khác rồi, Hồ Tộc Thanh Khâu sau khi cuộc chiến phong thần kết thúc đã từ núi Tu di cư đến cổ đại rừng rậm u tối phía Tây Bắc núi Trường Bạch.

Rừng rậm u tối là cấm địa nhân gian, trước nay cũng không xuất hiện trên bản đồ.

Ở nhân gian vẫn còn tồn tại rất nhiều những cấm địa rừng rậm u tối tương tự, đều là những cổ địa được lưu lại sau cuộc chiến phong thần.

Bởi vì bên trong còn lưu lại quá nhiều oán niệm của thần ma, không thích hợp để người phàm cư trú, một khi bị nhân gian xem là cấm địa, không khai phá không sử dụng cũng không kiểm soát.

Toàn bộ thành trì Sơn Hải quan kết nối với Trường Thành, lấy thành làm cửa.

Lấy Tiễn lâu “thiên hạ đệ nhất quan” uy vũ hoành tráng làm chủ thể, kèm với Tịnh Biên lâu, Lâm Lư lâu, Mục Doanh lâu, tòa Uy Viến, ủng thành, thành Đông La, viện bảo tàng của Trường Thành và các tòa nhà khác.

Từ sau khi nhập đạo tôi đã không cắt tóc, vì để không gây chú ý lần này tôi cũng không mặc đạo bào, tháo tóc ra và buộc thành kiểu đuôi ngựa, mặc một bộ đồ màu đen giản dị và đeo một cái túi, có khí chất văn nghệ trẻ tuổi.

Đao Trấn Yêu được niêm phong tại đỉnh của Tiễn lâu, ban ngày khách du lịch rất nhiều, không thể đi lên được, phải đợi đến giữa đêm lúc không có người mới có thể lên đó.

Đã lâu không nhập thế tục, đi giữa đám đông, lòng tôi cảm khái vô cùng.

Nếu không phải cùng Bạch Lão Quỷ hành nghề vớt xác, tôi cũng sẽ giống với những người này, căn bản không biết có một thế giới thần quái ẩn tàng đằng sau thế tục.

Tuy thế giới này so với thế tục hung hiểm hơn vạn phần, nhưng tôi lại không hối hận chút nào.

Trong trái tim của mỗi người trẻ, đều ẩn chứa một giấc mơ rất mạo hiểm.

Điều tôi rất mừng là, giấc mơ của tôi không bị tục thế phá hủy, mà đã hóa thành hiện thực rồi.

Sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan làm, vì cuộc sống cơm áo gạo tiền, đừng nói chuyện thần thoại tiên hiệp, ngay cả giang hồ võ đạo ai lại có thể cả đời giữ trong lòng chứ.

Đứng ở đầu thành, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, tôi nhận ra những gì mình có bây giờ là may mắn, phải trân trọng nó hơn nữa, đặc biệt là sau khi gặp gỡ Thùy Họa.

Sơn Hải quan thu hút khách du lịch trong và ngoài nước, hôm nay thời tiết chiều lòng người, chính là thời cơ tốt để dạo chơi.

Lúc tựa vào lan can nhìn ra xa ở tòa Uy Viến, có hai cô gái đến bắt chuyện với tôi.

“Vị đại thúc này, tôi có thể chụp một bức ảnh của anh không?” Cô gái này nhìn khoảng ngoài hai mươi, mang một cặp kính gọng đen, mặc quần áo nửa kín nửa hở, trang điểm nền nã, cả người toát ra khí chất thanh xuân.

Tôi không biết trả lời cô ấy thế nào, liền hỏi cô ấy tại sao lại muốn chụp hình tôi.

“À ừm! Nếu anh không để ý, tôi còn muốn chụp cùng anh nữa.

” “Được thôi, chỉ cần không đăng lên mạng là được.

” Tôi không cự tuyệt.

Chụp hình xong, cô gái đưa tôi xem.

Hai năm rồi không soi gương, chỉ làm theo trái tim, nhìn thấy tôi trong bức ảnh, tôi rất kinh ngạc.

Đây mà là Tạ Lan sao ? Nhớ lại lúc lang bạc ở Quảng Châu, suốt ngày mượn rượu giải sầu, tinh thần khốn đốn, tự nhìn mình trong gương cũng thấy buồn nôn.

Mà Tạ Lan trong ảnh, làn da mịn màng như ngọc, ánh mắt sáng ngời, tùy ý đứng cũng cho người ta cảm giác một người tuyệt thế cô độc vi vũ yến song phi.

- Giải thích "Vi vũ yến song phi" là câu thơ trong bài thơ “Lâm giang tiên kỳ” của nhà thơ Án Kỷ Đạo, ý câu thơ mô tả sự cô đơn của con người trước cảnh vật.

Hết giải thích.

Hóa ra, vô tình tôi đã trở nên đẹp đẽ như vậy rồi.

Đây là nguyên do đạo tâm trong sáng, khi tâm sáng, con người sẽ không thô tục như thế kia.

Mà sự tôi luyện Long mạch nguyên lực, lại giúp cơ thể và lòng tôi tràn đầy mị lực từ trong ra ngoài.

Thầm nghĩ, thảo nào Mộ Dung Nguyên Duệ nhất định không để tôi rời Côn Lôn, Tạ Lan hiện tại có kém Phù Tô công tử chỗ nào đâu chứ.

Trước đây cùng Thùy Họa ở bên nhau trong tim tôi vẫn lo sợ, sợ rằng không xứng với dung nhan tuyệt mỹ của cô ấy, bây giờ thì lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm hài lòng rồi.

Bình Luận (0)
Comment