Hai cô gái thấy tôi dễ gần, tiếp tục chụp ảnh lưu niệm với tôi, còn can đảm hỏi tên tôi.
“Tôi tên Tạ Lan.
” Tôi nói.
“Tên đẹp quá!” Lan, sương khói đổ mây mù, sinh ra ở trũng sâu, phát tán ở trên núi.
Dùng nó để đặt tên thật sự rất hay.
Nghĩ đi nghĩ lại những người tôi đã gặp mấy năm nay, tên đều rất thú vị.
Ví như Tạ Lưu Vân, Khương Tuyết Dương, Lâm Thùy Họa, còn có Mộ Dung nguyên Duệ,… Đây là điểm khác biệt giữa huyền môn và tục thế, huyền môn tách rời tục thế, cái tên đều mang hàm ý sâu xa, không nhuốm hỏa khí nhân gian.
Lúc cô gái chụp ảnh cho tôi, có rất nhiều du khách chú ý về phía này.
Khi nghe tôi nói ra tên của mình, tôi nhìn thấy trong đám đông có một mỹ nữ cơ thể run nhẹ, cô ấy tháo kính râm trên mặt xuống, nhìn tôi chăm chăm.
Thì ra là cô ấy, tôi không nghĩ đến lại có thể gặp cô ấy ở nơi này.
Từ sau khi hạ quyết tâm gia nhập Toàn Chân giáo, đến cả người nhà tôi cũng rất ít khi liên hệ.
Bản thân tu hành chính là nghịch thiên hành sự, có rất nhiều hung hiểm ẩn tiềm, với mỗi lần thăng cấp cảnh giới, còn có tai họa ập vào thân, tất nhiên không dính dáng đến tục thế mới tốt.
“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng , Tạ Lan, xem ra anh sống rất tốt.
” Miêu Hiền Nhã sau khi kinh ngạc, hào phóng đi đến chào hỏi tôi.
Miêu Hiền Nhã, chính là bạn gái cũ mà tôi từng nhớ nhung.
Thanh xuân qua đi, nhưng vẻ đẹp tri thức trưởng thành càng quyến rũ.
Nhiều năm không gặp, cô ấy vẫn xinh đẹp như trước kia.
Nhìn thấy dung mạo khoan khoái của cô ấy, có lẽ cô ấy đã có được cuộc sống mà mình mong muốn.
Lúc trước khi chúng tôi còn bên nhau, thật sự là yêu nhau tâm đầu ý hợp.
Khi mới vào đại học, cô ấy phung phí thanh xuân mà không lo nghĩ sinh kế, đến năm cuối, cô ấy mới thay đổi tâm tư.
Miêu Hiền Nhã là người đi du lịch, mời tôi đến quán trà nói về chuyện cũ, tôi không từ chối.
“Đã lâu không gặp, em dạo này vẫn tốt chứ?” Tôi hỏi, một câu mở đầu rất thô tục.
“Vốn dĩ rất tốt, sau khi gặp anh thì không còn tốt nữa rồi.
” Miêu Hiền Nhã nhẹ nhàng nói “Tại sao?” “Bởi vì khí sắc của anh tốt hơn cả em.
” Miêu Hiền Nhã nói.
“Được thôi.
” Tôi bất đắc dĩ đáp.
“Phù, anh vẫn không thay đổi chút nào, vẫn luôn là người đầu tiên thỏa hiệp với em.
Người đề nghị chia tay là em, em tất nhiên không hận anh.
” Miêu Hiền Nhã cười nói.
Sau đó, Miêu Hiên Nhã kể về những gì cô ấy trải qua trong những năm này.
Cô ấy ly hôn rồi, chồng cô ấy có rất nhiều tiền, bên cạnh không thiếu nữ nhân.
Hiện tại cô ấy một mình, không thiếu tiền, du lịch rèn luyện thân thể, thời điểm này không nghĩ đến chuyện hôn nhân.
“Anh cảm thấy với sự thông minh của mình, chuyện này đáng ra không xảy ra với em mới đúng.
” Tôi nói.
Miêu Hiền Nhã là một cô gái cực kỳ thông minh, với thủ đoạn của cô ấy, muốn nắm lấy trái tim nam nhân rất dễ.
“Nếu như em không muốn nắm lấy thì sao?” Miêu Hiền Nhã nhìn thẳng vào tôi hỏi.
“Tại sao?” Miêu Hiền Nhã không đáp, mà hỏi tôi đã kết hôn chưa.
“Anh kết hồn rồi.
” Tôi đáp.
“À.
” Mặt Miêu Hiền Nhã lộ ra vài phần chán nản, ngay sau đó lại hỏi tôi: “Không biết chị Tạ là người như thế nào nhỉ?” “Anh không biết hình dung cô ấy thế nào nữa.
” “So với em thì sao?” “Hai người không phải là người cùng thế giới đâu.
” Tôi nói.
Cô ấy là người, Thùy Họa là quỷ tất nhiên không cùng một thế giới.
Trên mặt Miêu Hiền Nhã lộ ra vài phần không vui, rất rõ ràng cô ấy đã hiểu sai ý của tôi.
Chỉ là tôi cũng chẳng buồn giải thích, cô ấy có giận hay không cũng chẳng liên quan đến tôi.
Lúc mới bắt đầu chia tay, tôi đã trải qua những ngày chán nản nhất trong đời, nghe bất cứ bài tình ca thương cảm nào, nước mắt cũng không ngừng rơi.
Cho dù chia tay đã lâu, giữa đêm mơ về dáng vẻ mỉm cười của cô ấy lệ vẫn ướt đẫm gối.
Tôi không nợ Miêu Hiền Nhã bất cứ điều gì, chỉ là cô ấy quá nóng vội, quá thực dụng, căn bản là không cho tôi cơ hội.
“Anh có bao giờ nghĩ đến việc quay trở về như trước đây chưa?” Lúc tạm biệt, Miêu Hiền Nhã hỏi tôi.
“Trước khi gặp cô ấy, đến nằm mơ anh cũng nghĩ đến.
Sau khi gặp được cô ấy, không gặp em anh cũng không nhớ nổi mặt em ra sao luôn đó.
” Miêu Hiền Nhã nghe xong thần tình đại biến, bước lớn rời đi.
Bên này cô ấy vừa rời đi, có một nữ nhân mặc hắc y ngồi xuống vị trí cô ấy.
Hắc y nữ nhân vừa ngồi xuống, tôi lập tức cảm nhận được một cỗ thần niệm uy áp mạnh mẽ không gì sánh được, trong lòng nổi lên một tia cảnh giác.
Ngẩng đầu nhìn, nữ nhân này quá nửa khuôn mặt bị kính râm che khuất, chỉ lộ ra nửa dưới sắc diện nhợt nhạt.
Lúc này vẫn là giữa hè, mà cô ấy lại toàn thân che đậy kỹ lưỡng, thân trên còn mặc một áo choàng đen.
Trên eo cô ấy đeo một vật dài và hẹp được quấn bằng vải đen, xem kích cỡ và hình dáng thì có lẽ là một thanh đao.
Quán trà này không mở điều hòa, nhưng sau khi nữ nhân này ngồi xuống, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhanh chóng.
“Chị Tạ là ai vậy?” Nữ nhân hắc y lạnh lùng hỏi tôi.