Ngữ khí của Lâm Thùy Họa mang theo nộ khí, không khí xung quanh giảm xuống vài độ.
Từ lúc cô ấy vừa hiện thân, tôi liền biết ngay thân phận của cô ấy, kiểu thân thiết như huyết mạch tương liên đó, tâm hồn mất đi cảm giác, cũng chỉ có mình cô ấy mới có thể khiến tôi cảm thấy thế này.
Tôi không lập tức trả lời câu hỏi của cô ấy, mà là vô cùng tỉ mỉ nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Ánh mắt của tôi rất tham lam, giống như thần giữ của đang dòm ngó bảo vật vậy, mà Thùy Họa vốn dĩ chính là tâm can bảo bối của tôi.
Dưới ánh nhìn mãnh liệt không hề che giấu khát vọng của tôi, nộ khí của Thùy Họa bắt đầu yếu ớt, lộ ra vài phần xấu hổ hiếm thấy, quay đầu chỉ cho tôi nhìn bên gò má.
Gò má cũng tuyệt đẹp, vẻ đẹp của cô ấy hoàn toàn khác với người thường.
Khí thế hào hùng rực rỡ, nhưng lại vô cùng mê hoặc.
Tôi càng nhìn càng thấy thích, ý cười trên mặt hiện lên.
Nữ tử trong thiên hạ có nhiều đến đâu, thì ai có thể so với Thùy Họa vợ tôi cơ chứ.
“Nhìn ra được, anh đúng là không có ai quản giáo mà, cũng trách em không tận lực hoàn thành trách nhiệm giúp chồng dạy con.
Vô tình gặp lại bạn gái cũ em cũng không trách anh, cái vị “chị Tạ” của anh lại mọc từ đâu ra nữa vậy hả? Có phải là Mộ Dung Nguyên Duệ của Tiên đạo Côn Lôn không đấy?”Ngữ khí của Thùy Họa vẫn còn giận dữ.
“Chị Tạ chính là, nhân sĩ vào cửa Lâm gia trại Đại Minh vạn lịch niên.
Trời sinh mệnh khổ, vào năm mười sáu tuổi bị chọn làm Hoàng Hà Nương Nương trầm mình xuống sông Hoàng Hà, tuổi đời bốn trăm năm, sau đó, một linh hồn của mỹ nhân nhìn thấu khói lửa ở hai bên bờ.
Tới hai năm trước, gả cho con trai thứ hai của Tạ gia ở thôn Bạch Vụ làm vợ, trời đất làm chứng, lập nên lời thề.
Lời thề nói rằng, sinh tử nhọc nhằn, cùng anh tương thân tương ái,….
” Dần theo lời nói của tôi, ý cười trên gương mặt của Thùy Họa càng ngày càng đậm.
Cô ấy vừa cười, đã mang gió xuân đến khắp phòng.
“Bây giờ em chắc đã biết chị Tạ là ai rồi chứ hả?” Tôi hỏi.
“Xem như anh thức thời đó.
”Âm khí trên người Thùy Họa rất nặng nề, nơi đây là vùng đất mà người phàm ngưng kết được nên không thể ở lại quá lâu, tôi kéo tay cô ấy rời khỏi quán trà, thuận theo Trường Thành chầm chậm tiến về phía trước.
Đợi đến nơi hoang vắng ít người qua lại, tôi cũng không thể tiếp tục kìm nén nỗi nhớ trong lòng, siết thật chặt eo của cô ấy rồi kéo cô ấy ôm vào lòng mình.
Không giống như hồi trước, thân thể Thùy Họa hiện giờ hết sức chân thật, khí huyết hưng thịnh, nguyên khí dồi dào, rõ ràng đã đạt tới cảnh giới thân xác hóa thánh.
Nếu như không phải cô ấy vốn dĩ là âm hồn đắc đạo, hơi thở khác biệt với người sống, thật sự căn bản không cần mặc kín đáo như vậy, cũng không cần cố ý tránh né ánh mặt trời.
Có một chuyện chúng tôi từ khi kết hôn đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành, nếu nói không khát vọng thì là giả đó.
Nhưng mà chúng tôi bây giờ đều là cao nhân hữu đạo rồi, giữa ban ngày ban mặt tuyệt nhiên không thể làm ra mấy trò màn trời chiếu đất đó.
Con người có lúc vẫn cần mặt mũi, tuy rằng vô liêm sỉ không biết xấu hổ quả thật khiến người ta mong đợi……Tôi tháo kính râm trên mặt của cô ấy xuống, ngay tức thì lộ ra khuôn mặt mang ngũ quan vô cùng hoàn mỹ.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa Thùy Họa và những nữ tử khác chính là khí khái anh hùng của giữa đôi lông mày cô ấy, giống như hàn mai ngạo tuyết, ý chí chiến đấu mạnh mẽ.
Nhìn thế nào cũng không chán.
Tiếp đó Thùy Họa và tôi cùng nhau kể lại những cơ duyên gặp gỡ xảy ra sau sự việc ở đàm Cửu Long, có một vấn đề hai người chúng tôi đồng thời tránh né, chính là liên quan đến Ma Đạo Tổ Sư và Phá Quân năm đó.
Ma Đạo Tổ Sư thân hóa hi di đồng quy cùng thiên địa, tương tự như vậy tàn hồn của Phá Quân cũng đã hoàn toàn rời khỏi người Thùy Họa, đi theo Ma Đạo Tổ Sư.
Thùy Họa bây giờ chỉ là thiếu nữ gánh vác mệnh cách Phá Quân của bốn trăm năm trước, mà tôi cũng chỉ là Tạ Lan.
Điều may mắn là, tôi và Thùy Họa sớm đã kết hôn, còn cả đời Ma Đạo Tổ Sư và Phá Quân đều không vượt qua được bức tường ngăn cách cuối cùng .
Lần này Thùy Họa tái xuất, thức tỉnh ký ức Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Quyết của Phá Quân.
Chỉ là để bộ pháp quyết này phát huy ra được, cần phải tiêu hao quá nhiều khí tức của Tiên Thiên Canh Kim, với đạo hành hiện giờ của cô ấy vẫn chưa sử dụng được.
Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đạo Quyết, mỗi đao đều có uy lực chém đứt hư không, với thực lực dưới thiên tôn, một đao diệt thần.
Trạng thái của Phá Quân vào thời hoàng kim, có thể chiến đấu với Cửu Thiên Huyền Nữ, đánh nhau với Đẩu Mẫu Nguyên Quân.
Một đao chém đứt sông Vong Xuyên đó, uy lực đã trực tiếp tăng đến đẳng cấp của Đạo Tổ rồi, Ngọc Hoàng của Tiên đạo dựa vào bá thể của Ngọc Hoàng mà tiếp chiêu, Tổ Sư Đạo Đức thiên tôn của Nhân đạo lại chưa chắc dám chặn một đao truy sát của Phá Quân đâu nha.