“Người của Tiên đạo sẽ tiến hành nhập thế sao?” Tôi hỏi Thùy Họa.
“Đảo Bồng Lai bởi vì nhân quả của anh nên không thể đoán trước được, những thế lực Tiên đạo khác trước khi thời đại Mạt Pháp kết thúc không nhất thiết phải nhập thế.
Nếu thiên đạo đã ban xuống luật lệ rồi, thì phải có người tuân theo.
Lần này nhập thế em cũng chỉ lo lắng một điều, Sát Phá Lang tam tinh tụ hợp có khiến thời đại Mạt Pháp kết thúc sớm hơn hay không thôi.
” Thùy Họa nói.
Nếu như thời đại Mạt Pháp kết thúc, từ chư thần đến thiên tôn đều nhập thế, sinh tử của ba người chúng tôi đều phụ thuộc vào bọn họ, bất cứ một vị thiên tôn nào ra tay cũng có thể khiến Sát Phá Lang tam tinh quay trở về hư không.
Nếu thật sự như vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận mà thôi.
Cho thấy Thiên đạo không xem tôi là đối thủ, cho rằng tôi không có tư cách đối đầu với bọn họ.
Thiên đạo chính là trật tự của đất trời, còn Thất Sát là tên tặc làm hỗn loạn thế giới.
Mỗi một ai gánh vác mệnh cách Thất Sát đều có thể bị xem là đối thủ của Thiên đạo, người có tư cách liền cùng bọn họ bắt đầu luận thắng thua giống như Ma Đạo Tổ Sư khi xưa, ai không đủ tư cách thì liền trực tiếp bị mạt sát, mà bản thân mệnh cách Thất Sát lại không biến mất, mà sẽ lại tìm kiếm cơ duyên tiếp tục giáng thế.
Trước khi rời khỏi thành Thanh Khâu, Thùy Họa không muốn thấy cảnh biệt ly, cô ấy để tôi cáo biệt với người của Hồ Tộc thanh Khâu, còn bản thân cô ấy thì đi đến Băng Phong Hạp Cốc, để lại đó một ghi chép về Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Lưỡng Đoạn Đao.
Thực lực của Ngạo Hàn rất mạnh, nếu như hắn động tà niệm, sức mạnh của hắn có thể phá hủy thành Thanh Khâu.
Không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy hắn sau này sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung của Ma đạo.
Mà sự tình phát sinh sau này, cũng đã nghiệm chứng hoài nghi của tôi lúc này.
Cái chết của Hồ Tam Thái Gia, Thường Nhị Lang, Phù tiên và những người khác, ảnh hưởng không nhỏ đến dân chúng ở quan ngoại.
Sau khi bọn họ chết, những người tôn thờ Xuất Mã Tiên của bọn họ đều cảm nhận được ngay.
Yêu ngôn mê hoặc quần chúng, quan ngoại bắt đầu lưu truyền lời đồn Ma đạo tái thế tận diệt chúng sinh trong thiên hạ.
Còn Hồ Tam Thái Gia, Thường Nhị Lang, Phù tiên và những tiên gia khác, vì bảo vệ chính nghĩa, trừ ma bảo vệ đạo mà hy sinh.
Chính vì thế, tín ngưỡng được ngưng tụ của Dã Tiên ở quan ngoại không những không vì thương vong nặng nề mà tổn hại, ngược lại còn lớn mạnh hơn.
Sau khi đại miếu được tái thiết, thực lực của những thủ lĩnh còn sót lại của Dã Tiên càng tăng vọt.
Loại chuyện này không nằm trong dự liệu của tôi và Thùy Họa, nhưng tôi đã ngửi ra được mùi nguy hiểm từ điểm này.
Không còn đao Trấn Yêu, sức ảnh hưởng của Dã Tiên ở quan ngoại chỉ có thể càng ngày càng lớn, nên nó thu hút niềm tin tín ngưỡng của quần chúng ngày càng nhiều.
Cũng tốt, bọn chúng sẽ không gây chiến trong một thời gian, Hồ Tộc Thanh Khâu không đáng để chúng đi một đoạn đường dài để đến Hàn Hoang, tôi với Thùy Họa mới chính là kẻ thù thật sự của bọn chúng.
Trước khi xuất quan, chúng tôi lại đi đến Tiễn lâu của Sơn Hải Quan.
“Tạ Lan, giả sử Dã Tiên quấy phá ở quan ngoại, thì tất cả nhân quả đều là do chúng ta lấy đi đao Trấn Yêu.
” Đứng trên tường thành nhìn quần chúng bên ngoài, Thùy Họa nói với tôi.
Không còn đao Trấn Yêu, vận khí của Dã Tiên yêu tộc nhất định sẽ lên như diều gặp gió, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu súc sinh chưa được thuần hóa rời khỏi núi sâu.
Nếu như thủ lĩnh của Dã Tiên không gia tăng ràng buộc bọn chúng, dân chúng ở quan ngoại chắc chắn sẽ bị chúng quấy nhiễu.
“Không có đao Trấn yêu nhưng vẫn còn Vạn Lý Trường Thành bảo vệ nhân tộc, Dã Tiên muốn quấy nhiễu cũng không dễ dàng vậy đâu.
” Tôi nói.
Vạn Lý Trường Thành là một trong những kiến trúc vĩ đại nhất ở thời đại Mạt Pháp, được thế nhân phong là đại kỳ quan thứ tám của thế giới.
Mà trong đạo tàng, Vạn Lý Trường Thành còn được cho là bút tích của thiên tôn đó.
Một bức Trường Thành, gây dựng nền móng cho nhân tộc, nhiễu đạo thần ma, khuất phục yêu tà.
Thời tiết hôm nay sảng khoái, trên Trường Thành khách du lịch vẫn đông đúc như cũ.
Tôi và Thùy Họa ăn diện như người thường nắm tay nhau đi qua nó, cười cười nói nói.
Đi xuống thành lâu, ở Uy Viễn Môn thì bắt gặp một lão đạo đang đuổi theo một thanh niên.
Lão đạo tóc bạc phơ, đạo bào rách nát, cũng không biết đã bao nhiêu ngày rồi chưa tắm.
Bên eo đeo một thanh kiếm pháp sư trai trám, vỏ kiếm loang lổ vết gỉ sét.
Thanh niên kia ngược lại tướng mạo sinh động, dáng người đẹp đẽ, mặt mày như ngọc.
“Tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là sư đệ của ông, ông đừng làm phiền tôi nữa mà.
” Đối mặt với sự đeo bám của lão đạo, chàng thanh niên mặt không nhẫn nại.
“Vậy cậu nói xem cậu là ai ? ” Lão đạo mỉm cười hỏi.
“Tôi là…”Ngay lúc thanh niên chuẩn bị nói ra tên của mình, trên trời đột nhiên xuất hiện một tiếng sét giữa trời quang giáng xuống người thanh niên.
Tiếng sét giữa trời quang này đã làm khách du lịch giật mình, thế mà chàng thanh niên kia lại không hề hấn gì, chỉ đứng yên tại chỗ, thần tình hoang mang.
Tôi và Thùy Họa đứng yên bất động, lặng lẽ quan sát việc này.
Trên trời giáng sấm sét đã thật sự đoạt đi ba hồn bảy vía của chàng thanh niên kia, hiện tại cậu ta chỉ còn lại một cái xác không hồn.
Mà ở nơi trước mặt cậu ta cách đó không xa, có một nhân ảnh hư vô mờ ảo mỉm cười đi về phía cậu ấy…“Đi thôi.
” Chứng kiến một màn, Thùy Họa khẽ thở dài, kéo tay tôi rời đi.