Cửu Long Kéo Quan ( Dịch )

Chương 247 - Chương 247: Lưu Vân Xuất Thế (1).

Chương 247: Lưu Vân Xuất Thế (1).

Lúc nghe Khương Tuyết Dương hô lên bốn chữ Ma Đạo Tổ Sư, tôi cảm nhận được tất cả mọi người ở Ngưỡng Thiên Trì trong phút chốc đều đang ngước nhìn tôi.

Đệ tử Thập Ma đạo, tu vi thực lực đều không phải Hồ tộc Thanh Khâu có thể so bì được, bên trong có sư thúc, sư huynh của Toàn Chân giáo mà tôi đã từng gặp trước đây, cũng có nhiều khuôn mặt lạ lẫm chưa từng gặp qua.

Tu vi thấp nhất cũng phải tầm đỉnh phong huyền quan, đa số trong đây đều là cảnh giới nguyên thần, cũng không rõ Khương Tuyết Dương làm cách nào tìm được nhiều tinh anh đệ tử Ma đạo như thế, càng hiếm có hơn là ý chí của họ trước sau vẫn không thay đổi, đối diện với kẻ thù cường đại vẫn nguyện chiến đấu vì Ma đạo, chỉ xem Ngưỡng Thiên Trì như cung Vô Danh năm đó.

Sau khi trận chiến ở đàm Cửu Long kết thúc, nhân gian đã không còn Ma Đạo Tổ Sư, vận mệnh của Ma đạo cũng dường như ngay giây phút ông ta bước xa một bước đó dần dần tan biến mất rồi.

Đến hôm nay, tôi lấy danh nghĩa của Tổ Sư tái xuất nhân gian, tuy rằng thực lực kém cỏi, nhưng không dám tự xem nhẹ bản thân.

Đối diện hành lễ của mọi người với tôi, tôi thản nhiên nhận lấy, trong miệng đọc: “Ngũ Hành Tùy Ngã Nhậm Tâm Du, Tứ Hải Chúng Sinh Giai Hữu Duyên.

Mạn Đạo Hùng Quan Chân Như Thiết, Vô Danh Cung Nội Tận Thiện Ngôn.

”“Quỷ Thần Minh Minh, Tự Ý Tự Lượng.

”“Tổ Sư đã quay lại, chúng thần nguyện vì Tổ Sư vào sinh ra tử!”“Ma đạo nhập thế, tái khởi phong vân!”Trong nháy mắt, chiến ý tại Ngưỡng Thiên Trì bùng nổ như sóng cuộn dạt dào.

Bên trong huyền quan của tôi, dù không có một cơn gió nào cả nhưng cờ chiêu hồn vẫn tự chuyển động, vận mệnh Ma đạo thuận theo Sát Phá Lang tam phương tứ chính đột ngột dâng cao.

Sau khi lộ mặt, vì tình hình cấp bách, chúng đệ tử Ma đạo trở về trận pháp lần nữa, tôi và Thùy Họa đi theo Khương Tuyết Dương bước lên Giảng Kinh Lâu.

A Lê gặp tôi, buông cung tiễn trong tay xuống vui vẻ bổ nhào về phía tôi, hai tay ôm lấy eo tôi, khuôn mặt nhỏ lướt nhẹ trên ngực tôi, gần gũi đến mức không diễn tả thành lời.

Cô bé có thể đến được thế giới này hoàn toàn là nhờ vào tôi, rất dễ nhận thấy, cô bé thật sự thích thế giới này.

Đợi cô bé và tôi tách ra, Thùy Họa tiến lên đứng trước mặt A Lê, quỳ một đầu gối xuống hướng A Lê nói:“Ma đạo Lâm Thùy Họa, tạ ơn cứu mạng của cô nương.

”Nếu như không nhờ A Lê bắn mũi tên làm gãy lệnh bài trong tay Liễu Như Thị, Dã Tiên tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu lui binh.

Mũi tên của A Lê không chỉ cứu mạng tôi và Thùy Họa, cũng đã cứu cả Hồ tộc Thanh Khâu, thậm chí có thể nói, mũi tên đó của A Lê cũng đã cứu sống toàn bộ Ma đạo.

Nếu tương lai tôi xây lại cung Vô Danh, nhất định phải dựng một bức tượng ở trong điện Anh Hùng cho A Lê Sau khi Thùy Họa được phong làm tướng quân, khí độ phi phàm, không thể dùng toàn lực, quỳ một chân xuống đã là cảm kích lớn nhất của cô ấy, A Lê bị dọa đến thất kinh hồn vía, không biết nên phản ứng ra sao, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn tôi.

“A Lê, nhóc có nguyện ý gia nhập Ma đạo không?”“Có phải gia nhập Ma đạo xong, liền có thể ngày ngày đi theo anh không, còn có nhiều đồ ăn ngon nữa?” A Lê suy nghĩ một chút rồi hỏi.

Tôi có chút ngượng ngùng không biết phải làm sao mới tốt, Khương Tuyết Dương mỉm cười xen vào: “Đúng vậy, nếu nhóc gia nhập Ma đạo, mỗi ngày ta đều sẽ nấu ăn cho nhóc.

”“Được, ta đồng ý gia nhập Ma đạo.

” A Lê dùng lực gật đầu.

Giữa bầu không khí căng thẳng, bởi vì sự xuất hiện của A Lê liền trở nên nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.

Chính tại lúc này, từ một góc của Giảng Kinh Lâu có thêm một hình bóng mang vóc người thướt tha tiến về phía tôi, chính là Phật Gia của Vương gia.

Có thể gặp cô ấy ở đây tôi không hề bất ngờ, bởi vì ngày đó Khương Tuyết Dương từng nói Phật Gia là người có lai lịch bất phàm, còn từng muốn để tôi cưới Phật Gia làm vợ.

Thật ra lúc đó Khương Tuyết Dương vẫn chưa nói hết câu này, phải rất lâu về sau tôi mới biết dự tính thật sự trong lòng cô ấy.

“Bái kiến sư huynh.

” Phật Gia đi qua hành lễ với tôi.

“Uy Nhuy, Tạ Lan bây giờ đã không còn là đệ tử của ta, con không cần tiếp tục gọi cậu ta sư huynh nữa đâu.

” Khương Tuyết Dương nói.

“Trong lòng Uy Nhuy, Tạ Lan vĩnh viễn là sư huynh của con.

” Phật Gia trước giờ ngoan ngoãn vậy mà lại đột nhiên nói một câu như thế.

Khương Tuyết Dương âm trầm nhìn cô ấy một chút, nói: “Được thôi, hy vọng con sẽ nhớ kỹ câu mà con đã nói ngày hôm nay.

”Không chỉ có mỗi ánh mắt của Khương Tuyết Dương nhìn Phật Gia đầy thâm ý, ngay cả Thùy Họa cũng vậy.

“Có phải cô thích Tạ Lan không?” Thùy Họa mở lời hỏi Phật Gia.

Phật Gia biết rõ quan hệ của tôi và Thùy Họa, nghe cô ấy ép hỏi, liền bất giác đỏ mặt, cúi đầu im lặng.

Tôi cảm thấy Thùy Họa hỏi hơi đường đột, muốn nói điều gì đó, ai ngờ cô ấy lại nói: “Ta và Tạ Lan chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa hành đại lễ không được tính là vợ chồng thật sự, huống hồ phối âm dương vốn không thuộc lễ pháp.

Nếu cô thật lòng thích anh ấy, ta bằng lòng nhượng bộ, đồng ý để anh ấy cưới cô làm vợ.

Bình Luận (0)
Comment